Thần Vương Lệnh

Chương 42


Tô Tô sợ ngây người, nhìn Tần Thiên, nói: "Anh đi đâu vậy?”
“Tại sao lại bỏ rơi tôi?”
Tần Thiên áy náy nói: "Anh chỉ bớt chút thời gian đi đến đối diện lấy xe.


“Là anh không đúng, anh nên nói rõ ràng với em trước!”
"Anh hứa sẽ không có lần sau.

"
Hắn biết, Tô Tô mặc dù cố tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng kỳ thật, nội tâm vẫn rất yếu đuối.

Hắn không cáo mà biệt, đem cô ném vào đám người xa lạ, bị người ta trào phúng bắt nạt, đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

“Anh đưa em về nhà.


Tần Thiên cúi người, chuẩn bị ôm Tô Tô lên xe.

"Chờ một chút!.

" Hình Lượng hô một tiếng, cười lạnh nói: "Chiếc xe này là anh mua à?"
"Anh rời đi cũng chỉ vài phút, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể mua một chiếc xe đắt tiền như vậy?"
Phải biết rằng anh ta mua chiếc xe Chúng Thái này, ước chừng tham khảo suy nghĩ hơn nửa năm, nói gì đến chiếc xe đắt tiền như vậy.

Cho nên anh ta kết luận, Tần Thiên nhất định là đi thuê xe.

Cố ý tỏ vẻ cho người khác xem!
Anh ta nhất định phải vạch trần Tần Thiên.

Phốc!
“Cóc ghẻ vẫn là cóc ghẻ, còn tưởng mình là phượng hoàng à?”
“Nhưng mà Tô tiểu thư đã là một thiên sứ gãy cánh thì cũng chỉ có thể xứng với cóc ghẻ.

" Vương Thiến Thiến đắc ý cười.


Ngay lúc này có một nữ nhân viên bán hàng của cửa hàng Land Rover 4S đối diện đang chạy nhanh về phía bên này.

Cô kích động đưa tới một chồng tài liệu, nói: "Đây là hợp đồng mua xe của ngài.


“Ngài vừa rồi đi vội quá!”
“Đúng rồi, Tô tiểu thư được điền trên đó, là vợ của ngài phải không?”
“Không thể không nói, vợ ngài thật sự là rất có phúc khí, gặp được người đàn ông tốt như ngài!”
Đôi mắt đẹp của cô ta đảo quanh người Tần Thiên, hận bản thân không phải là Tô tiểu thư kia.

Tần Thiên tiện tay nhận lấy hợp đồng, giao cho Tô Tô: "Đây là vợ tôi.


Nói xong hắn lại nhíu mày quay qua nói với Hình Lượng: "Chỉ là một chiếc xe hai triệu tệ, trực tiếp quẹt thẻ là được, có cần phiền phức như vậy sao?"
Hình Lượng há to miệng.

Tần Thiên cẩn thận từng li từng tí ôm ôm Tô Tô đặt vào ghế lái phụ, sau đó gấp xe lăn đặt vào cốp xe, làm xong hết hắn chậm rãi trèo lên xe đạp ga, bỏ lại ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Lúc này Vương Thiến Thiến mới bình tĩnh lại cắn răng nói: "Hình Lượng, anh nói chồng của Tô Tô nghèo rớt mồng tơi là đây sao?"
“Em mặc kệ!”
"Em muốn anh mua cho em một chiếc Land Rover!"
“Đối diện chính là cửa hàng Land Rover 4S, anh đi đi!”
……
Ở trong xe Tô Tô lật một chồng hợp đồng mua bán xe dày cộp này, nhịn không được nhíu mày.

Cô cũng không tin đây là sự thật, thế nhưng giấy trắng mực đen rành rành trước mắt không nhìn ra chỗ nào là giả.

“Họ Tần, anh thành thật khai báo với tôi, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Bỗng dưng trong lòng Tô Tô có một loại cảm giác bị lừa gạt, làm cho cô có chút căm tức.

Tần Thiên âm thầm thở dài, biết rằng co dù có nói ra sự thật cô cũng sẽ không tin ngược lại còn nói hắn khoác lác.

Suy nghĩ một chút, hắn đành bịa ra một lý do nói: "Anh nói rồi, mấy năm nay anh học châm cứu với một lão già, sau đó đi khắp nơi cứu người cho nên kiếm được chút tiền.



Tô Tô bán tín bán nghi.

Lúc trước Tần Thiên chữa khỏi bệnh cho cô, cô chỉ xem đó là sự trùng hợp mà thôi, nguyên nhân thật sự là do mẹ cô tận tâm chăm sóc lâu ngày mới dần dần hồi phục.

Tần Thiên chẳng qua là vận may tốt đúng lúc mà thôi.

Cho dù hắn không châm cứu cho cô thì cô vẫn có thể tỉnh lại.

Cho nên cô kiên quyết không cho Tần Thiên lại chạm vào mình, trong tiềm thức cô cho rằng hắn lợi dụng việc chữa bệnh mà cố ý làm chuyện xằng bậy.

Toàn thân cởi sạch quần áo để cho hắn sờ! ! loại chuyện này quá xấu hổ!
"Còn dám nói đi khắp nơi cứu người, giống cái bọn giang hồ lừa đảo thì đúng hơn.

” Cuối cùng cô không biết phản bát như thế nào chỉ có thể tức giận lầm bầm một câu.

Trở lại biệt thự, Dương Ngọc Lan cũng rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Bà và Tô Tô lập tức thảo luận chuyện thành lập công ty.

Cuối cùng, quyêt định tên công ty là Công Ty TNHH Y Tế Thương Mại Tô Ngọc.

Hai người chia nhau hành động, Dương Ngọc Lan phụ trách đăng ký công ty, chọn địa điểm làm việc, liên lạc với các khách hàng và nguồn lực trước đây.

Phương diện này bà rất rành.

Còn Tô Tô phụ trách trong thời gian nhanh nhất, tìm kiếm và đàm phán nhà máy tinh luyện thuốc Đông y có tư chất tốt và quy mô rộng lớn.

Nếu như có thể thu mua thì càng tốt.

Long Giang có thiên thời địa lợi, ở ngoại ô xung quanh chính là cơ sở trồng dược liệu cỡ lớn.


Cho nên có rất nhiều nhà máy tinh luyện thuốc Đông y lớn nhỏ xung quanh khu này.

Tô Tô gọi một cú điện thoại sau đó để Tần Thiên lái xe, hai người cùng nhau đi về phía chân núi.

Nhà máy tinh luyện thuốc Đông y Tô thị đặt dưới chân núi Nam Sơn, đây là nhà máy lớn nhất thiết bị tiên tiến nhất ở khu vực này.

Lúc này cửa nhà máy đóng chặt, trước cửa có đám người đang nhốn nháo, tiếng người ồn ào.

Mấy chục người kéo một băng rôn dài, trên đó viết: Thương gia vô lương tâm trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho chúng tôi, nông dân cũng phải sống, Tô gia trả tiền.

Một lão già tóc bạc chống quải trượng, đang lo lắng duy trì trật tự, xin mọi người bình tĩnh.

“Nhị gia gia, đây là chuyện gì xảy ra?" Tô Tô nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt khiếp sợ.

“Cháu gái đến đấy à, một lời khó nói hết, vào trong nói đi.


Lão già tóc bạc này tên là Tô Bắc Tề, là anh em họ với Tô gia chủ - Tô Bắc Sơn bây giờ.

Ông là nhân tài kiệt xuất nhất của Tô gia về phương diện Đông y dược, thuở nhỏ Tô Tô đam mê Trung y dược, cho nên rất thân thiết với Tô Bắc Tề.

Tô Bắc Tề từng đảm đương trọng trách lớn ở Tô gia, phụ trách toàn bộ nhà máy sản xuất.

Nhưng bởi vì quá mức ngay thẳng, không chịu vì lợi nhuận hạ thấp chất lượng sản phẩm, bị Tô gia bài xích, sau đó xảy ra một tai nạn kì lạ gãy mất một chân.

Nhân vật trung tâm của Tô gia, trực tiếp hạ lệnh đem ông từ vị trí xưởng trưởng giáng xuống trở thành một bảo an có cũng được mà không có cũng không sao.

Hiện giờ trong mắt người Tô gia, ông chỉ là một con chó già được bố thí mà thôi.

“Đây đều là những thương hộ cũ cung cấp dược liệu cho chúng ta, hợp tác nhiều năm như vậy, kết quả giờ lại nháo thành cái dạng này.


“Tôi nói rồi, con người không thể vì tiền mà làm chuyện bất lương, càng không thể lừa những hộ trồng trọt này, bọn họ cũng rất vất vả.


"Hazzz, hi vọng trong nhà có thể mau chóng xoay sở được tiền, số tiền này đối với những hộ trồng trọt mà nói, chính là tiền cứu mạng!"
Tô Tô buồn bực nói: "Văn Thành không phải vay từ ngân hàng hai ngàn vạn sao, tại sao không phát tiền cho mọi người.



“Cháu gọi điện thoại cho cậu ta!”
“Tô Tô, chị đúng thật là thích xen vào việc của người khác.

Tôi có trả tiền hay không, là chuyện của người Tô gia chúng tôi, có quan hệ gì với chị?”
“Nếu cậu còn coi mình là người nhà họ Tô, cậu mau thanh toán tiền nợ cho người ta?”
“Đừng có nhiều chuyện xen vào việc của người khác!” Tô Văn Thành hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Tô tức giận đến nói không ra lời.

“Thật sự là đời sau không bằng đời trước.


Tô Bắc Tề an ủi hai câu, quan tâm nói: "Cháu gái, trong điện thoại cháu nói tìm ông có chuyện quan trọng đúng không?”
“Có chuyện gì cháu nói đi?”
Tô Tô nói sự thật, muốn nhờ ông giúp đỡ liên lạc với mấy nhà máy chất lượng cao xem có thể mua lại được hay không.

Tô Bắc Tề nhíu mày nói: "Cháu muốn tự mình làm cũng là một chuyện tốt, chỉ có điều muốn thu nhà xưởng! !.

.

"
“Tô lão đầu, không có sự đồng ý của tôi, ai cho phép ông để người ngoài vào đây?”
“Còn nữa, nếu tôi không nghe lầm ông vừa rồi nói muốn thu mua nhà xưởng?”
"Lão già chết tiết, nhà xưởng nuôi ông nhiều năm như vậy, hiện tại vừa mới có chút phiền toái chẳng lẽ ông muốn ăn trong móc ngoài, phản bội nhà xưởng sao?"
"Ông muốn bán nhà xưởng à?"
Một tên mập mạp với cái đầu bóng loáng đẩy cửa đi vào quát.

Tô Bắc Tề cả giận nói: "Tôn Trung Hoa, cậu ăn nói bậy bạ gì đấy! Cái gì gọi là người ngoài?”
“Mở mắt chó của cậu ra nhìn cho kỹ, đây là Tô Tô, Tô gia đại tiểu thư!”
“Mặc dù cậu là xưởng trưởng, nhưng cũng đừng quên cậu là xưởng trưởng của Tô gia!”
Tôn Trung Hoa liếc Tô Tô một cái, cười lạnh nói: "Tô gia đại tiểu thư, à không, nên nói là đứa con bị Tô gia vứt bỏ mới đúng.


“Thật ngại quá, vừa mới nhận được thông báo của cấp trên, bây giờ nhà máy đang trải qua thời kỳ mấu chốt, người không liên quan mời ra ngoài cho.


“Tô đại tiểu thư, mời cô rời đi!”.

Bình Luận (0)
Comment