Thần Vương Lệnh

Chương 203


Tần Thiên bừng tỉnh, nói: "Đúng rồi, cô ấy thích canh cá, bây giờ tôi sẽ đi mua cá, trưa đem qua cho cô ấy.”
Lâm Tước thấp giọng nói: "Cái này không được, buổi trưa cô ấy còn phải đi cùng Liễu Như Ngọc, không thể gặp anh.”
"Buổi tối vậy."
"Bận rộn cả một ngày vừa về nhà có ngay một bát canh cá nóng hổi, cô ấy nhất định sẽ cảm động."
"Còn nữa, tùy tiện đi chợ mua cá thật sự không có thành ý gì cả.

Thưa anh, tôi nghĩ tốt nhất là anh nên tự bắt cá.”
"Tự tôi bắt?" Tần Thiên có chút ngây người, nói: "Đi đâu bắt?”
Lâm Tước cười nói: "Bên bờ sông ở ngoại thành có rất nhiều nơi câu cá tự do thoải mái, anh rảnh rỗi không làm gì thì đi câu đi.”
"Anh nghĩ xem dành thời gian tự mình câu cá, cẩn thận nấu canh cho cô ấy thì cô ấy có tan chảy không?"
Ánh mắt Tần Thiên sáng lên: "Cảm ơn Lâm Tước, tôi biết nên làm gì rồi”
Lâm Tước dặn dò: "Dường chỗ đó rất khó đi, tốt nhất anh nên bảo Lãnh Phong tìm một chiếc xe việt dã...!Không ổn, cô ấy đến chỗ tôi rồi.”
"Lâm Tước, cô đang gọi điện thoại cho ai vậy, sao lại thần thần bí bí dữ vậy?" Tô Tô trầm mặt hỏi.

Lâm Tước vội vàng nói: "Không có việc gì, một người bạn cùng lớp của tôi.”
"Đúng rồi Tô tổng, tiên sinh nói buổi trưa muốn đưa cơm trưa cho cô."
Tô Tô trầm mặt nói: "Bảo anh ta đi chết!”
Nói xong, cô đi thẳng về phía studio được dựng lên tạm thời.

Lâm Tước thè lưỡi, thấy điện thoại còn chưa cúp máy, cô ấy thấp giọng nói: "Tiên sinh, anh đã nghe thấy chưa?”
"Lần này, anh thật sự đã chọc giận cô ấy rồi."
Tần Thiên ở đầu bên kia tất nhiên có nghe thấy, anh nói: "Hôm nay cô ấy có thể sẽ mệt rã rời.

Có cơ hội nhất định phải bảo cô ấy ngủ một giấc ngon.”
Lâm Tước ngẩn người một chút: "Trông cô ấy quả thật có chút không có tinh thần.


Hai người không cãi nhau cả đêm đấy chứ?”
Tần Thiên nhớ sự điên cuồng lúc nửa đêm, thuận miệng nói: "Không có...!cúp máy đây.

Lâm Tước, tối nay tôi mời cô uống canh cá.”
Cúp điện thoại, Tần Thiên bắt đầu lên kế hoạch.

Đầu tiên là vấn đề này nên được thực hiện một cách bí mật, không thể kinh động đến đám người Lãnh Phong.

Hơn nữa đêm qua đám người Lãnh Phong ở Mãnh Thú sơn trang lĩnh ngộ ra thế giới mới, hiện tại đang hưng phấn lập kế hoạch huấn luyện, chắc sẽ không có tâm trạng đi câu cá cùng.

Cuối cùng hắn quyết định hành động một mình.

Lâm Tước nói con đường đến điểm câu cá bên bờ sông rất khó đi.

Đơn giản như vậy, dù sao cũng rảnh, đi kiếm một chiếc xe việt dã trước.

Tần Thiên tới một cửa hàng Toyota 4S, phát hiện trước cửa có một đám người vây quanh, bên trong truyền đến tiếng chửi bới rất ngạo mạn, hắn nhịn không được đi tới.

Chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe nhỏ màu trắng, một ông già khoảng tầm năm mươi tuổi đang ngồi dưới đất cạnh chiếu xe, đầu chảy máu.

Xung quanh là bảy tám thanh niên mặc áo vest đi giày da.

Trước ngực bọn họ đều đeo phù hiệu bán hàng của cửa hàng 4S.

Ông già nắm lấy quần áo của một trong những người trẻ tuổi đó, không chịu buông tha nói: "Còn có công lý hay không?”
“Mấy người lại dám đánh người!”
"Tôi mua xe mới từ chỗ các người, còn chưa tới một tháng đã trục trặc nhiều như vậy!"

“Các người không sửa được thì phải thay cho tôi!”
"Tôi muốn phụ tùng chính hãng!"
Trên phù hiệu của người thanh niên có ghi chức vụ quản lý bán hàng.

Anh ta khạc nhổ vào ông già, nói: "Ông già, mở mắt chó của ông ra mà xem ở đây ở đâu.”
“Tống tiền bọn tôi, ông muốn chết sao?”
“Rõ ràng là ông tự lái xe!”
“Chúng tôi đã tiếp đón hoà nhã, ông khốn kiếp còn muốn chặn cửa!”
“Ông già đáng chết, thèm tiền đến muốn điên rồi sao?”
"Mọi người đừng nghe ông ta nói bậy, lão già này chính là một kẻ lừa đảo.

Xe của chúng tôi không có bất kỳ vấn đề về chất lượng.”
“Lão già, nếu ông còn không chịu đi, có tin ông đây đập nát xe của ông không?”
Mấy nhân viên bán hàng xung quanh đều chửi bới với thái độ rất kiêu ngạo.

Có một tên thậm chí còn lôi một cây gậy bóng chày ra khỏi cửa hàng.

Hướng về phía đầu ông già, nói: "Lão già đáng chết, nếu còn không mau cút, có tin tôi giết chết ông hay không?”
Nhìn thấy người của cửa hàng 4S kiêu ngạo như vậy, khách hàng xung quanh chỉ trỏ, nhưng không dám ra mặt.

“Cậu đánh đi!”
“Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi này!”
Ông già kích động, ông ta dí đầu mình vào ngực người đàn ông đang ôm cây gậy bóng chày.

Chàng trai đang cầm gậy bóng chày đảo mắt và định đập xuống.


“Dừng tay!” Tần Thiên hét lớn một tiếng, xông vào.

Vừa rồi hắn đã cảm thấy giọng nói của ông già này có chút quen thuộc, lúc ông ta xoay người, cuối cùng cũng thấy rõ người.

Hắn tiện tay đẩy anh chàng đang cầm gậy bóng chày ra, đỡ ông già, nói: "Chú Lý, sao lại là chú?”
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu là Tiểu Thiên?" Ông già cũng sững sờ.

Ông già tên là Lý Trung, lúc trước làm nhân viên bán hàng trong cùng một công ty với Tần Thiên.

Lúc Tần Thiên mới vào nghề là nhờ Lý Trung dẫn hắn.

Lý Trung là người trung thực nhân hậu, là một người rất tốt.

Lúc đó đã chăm sóc Tần Thiên rất nhiều lần.

Sau đó, sau khi Tần Thiên gặp chuyện không may thì đã cắt đứt liên lạc.

Không ngờ lại gặp được nhau ở chỗ này.

Lý Trung nhìn thấy người quen, kéo tay Tần Thiên khóc lóc kể lể: "Tiểu Thiên, bọn họ bắt nạp người quá đáng.”
"Chân chú viêm xương khớp càng ngày càng nặng, không thể nào giao đồ ăn được nữa.

Chú đã sử dụng tiền tiết kiệm của mình trong những năm qua và còn vay họ hàng một chút.”
"Mua chiếc Toyota Corolla Cross này, xe chạy dịch vụ."
"Tuy không kiếm được nhiều, nhưng cuối cùng cũng không cần phải dãi nắng dầm sướng nữa.”
"Không nghĩ tới, chiếc xe này mới mua chưa tới một tháng đã xảy ra vấn đề."
"Bảng điều khiển luôn vô duyên vô cớ khôi phục cài đặt gốc, động cơ cũng có vấn đề, có tiếng động lạ, tốc độ chậm, đôi khi còn tắt máy đột ngột.”
"Chú đến tìm bọn họ.

Ban đầu bọn họ còn kiểm tra, tùy tiện mày mò rồi nói là đã sửa xong.”

"Tuy nhiên vẫn chưa giải quyết vấn đề của xe.”
"Chú yêu cầu họ thay phụ tùng, lúc đầu bọn họ nói nhà máy đang giao."
"Bây giờ lại không thừa nhận, chẳng những không giải quyết vấn đề mà còn ra tay đánh người!”
"Tiểu Thiên, cháu nói có còn vương pháp hay không? Cửa hàng 4S có thể giở thói côn đồ sao?”
Nghe Lý Trung khóc lóc kể lể, sắc mặt Tần Thiên trở nên âm trầm.

Hắn biết Lý Trung rất khó khen, sau khi ly hôn một mình ông ta nuôi một cô con gái.

Vì không để cho con gái thua kém người khác, bình thường ông ta rất tiết kiệm chi phí.

Trước đây khi làm shipper hầu như mỗi ngày ông ta đều làm việc mười mấy tiếng đồng hồ.

Bây giờ sử dụng số tiền tiết kiệm cả nửa đời để mua một chiếc xe hơi, cũng có thể coi như cuộc sống đã có cải thiện.

Việc làm hời hợt của cửa hàng 4S này, bọn họ sẽ không biết đối với người như Lý Trung mà nói, chính là tai họa ngập đầu.

"Không sao chú Lý, cứ giao cho cháu giải quyết."
Tần Thiên đứng dậy với khuôn mặt âm trầm, nói; "Gọi ông chủ của anh ra đây gặp tôi.”
"Mày nói gì?" Quản lý bán hàng cười khẩy rồi nói: "Thằng nhóc, mày muốn xen vào việc của người khác?”
"Tao khuyên mày nên biết điều, không nên nhúng tay vào vũng nước bùn này."
"Nói thật cho mày biết, có thể mở được cửa hàng 4S thì ông chủ của bọn tao chắc chắn không phải người bình thường."
"Không phải người mà mày nói muốn gặp là có thể gặp được.”
"Hiểu chưa? Thằng giao hàng!”
Những nhân viên kia nghe thấy vậy cũng cười ha hả.

Đám đông xung quanh thở dài, đây cũng là lý do tại sao bọn họ không muốn xen vào việc người khác, mọi người đều biết độ sâu của cửa hàng 4S này.

"Được rồi chàng trai trẻ, đừng làm lớn chuyện nữa, bảo bọn họ chịu chi phí ý tế thôi.”
"Xe có trục trặc thì có thể đến tiệm sửa xe xem sao."
"Làm ầm ĩ thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi." Thấy Tần Thiên tương đối trẻ tuổi, có người sợ hắn kích động sẽ chịu thiệt cho nên khuyên can..

Bình Luận (0)
Comment