Thần Vương Lệnh

Chương 154


A Phúc run lên, vội nói: "Đại tiểu thư, tôi nhớ kỹ rồi!”
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắn ta còn muốn nói cái gì đó, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lấy sim ra rồi vứt nó đi.
Thiết Ngưng Sương cười nói: "Thiên ca, căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được từ quần chúng.

Trên tuyến biên giới này, có mấy cái miệng hang tuy che phủ nhưng thường xuyên bị vượt biên.”
"Để nhớ nên người dân địa phương gọi nó là số 1, số 2 và số 3."
"Cửa số 3 ở ngay phía trước khoảng hai cây số."
Tần Thiên gật đầu, cười nói với Tàn Kiếm: "Chú Tàn, tiếp theo giao cho chú.”
Trong mắt Tàn Kiếm lóe ra ngọn lửa báo thù, vung cái nạng sắt trong tay lên, khẽ nói: "Tiểu đội Thiên Phạt, đi theo tôi!”
Nói xong, ông ấy giống như một con chim lớn, bay về phía núi rừng xa xa trước.
Đám người Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Thiết Ngưng Sương vội vàng đuổi theo phía sau.
Bọn họ ở sơn trang Mãnh Thú đối kháng với đủ các loại mãnh thú, bước đi đã giống như bay, hơn nữa cũng biết làm thế nào tránh tạo ra âm thanh.
Mười người giống như mười bóng ma.
"Tần tiên sinh, hiện tại, có thể thả tôi đi được không?"
"Tôi chỉ là một người làm, làm việc theo lệnh, phần còn lại thật sự không liên quan gì tới tôi.” A Phúc van xin.
Tần Thiên cười nói: "Bận rộn lâu như vậy, kịch hay sắp diễn ra, chẳng lẽ mày không muốn xem sao?”
"Chờ một chút, tao còn có thứ gì đó cho mày mang về."
A Phúc muốn nói gì đó, Tần Thiên vung tay lên đánh hắn ta ngất xỉu, ném xuống dưới ghế xe.
Tần Thiên đích thân lái xe chạy về phía trước.

Đi tới địa điểm đã hẹn, trên một sườn núi đầy cỏ dại, hắn dừng xe, lẳng lặng chờ đợi.
Đêm đen tối mịch, một mảnh yên tĩnh.
Xa xa trong rừng rậm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim tiếng dã thú săn mồi.
Gió thổi lồng lộng, làm cho người ta có một loại cảm giác như địa ngục nhân gian.
Một lát sau, cách thời gian Phan Mỹ Nhi nói một giờ, đã vượt qua năm phút.

Núi rừng đối diện vẫn im lìm.
Tần Thiên ngồi trong xe, ánh mắt sáng ngời như dã thú săn mồi trong đêm tối.
Hắn có một cảm giác, đó là tiểu đội Rắn Hổ Mang chắc đã đến rồi.
Sở dĩ bọn chúng còn chưa xuất hiện, chắc là đang quan sát hoàn cảnh, không hổ là sát thủ cấp cao, rất tỉnh táo.
Lại trôi qua mười phút, vẫn không có động tĩnh.
Tần Thiên bỗng nhiên đưa ra một quyết định, hắn bật đèn xe, châm một điếu thuốc, xuống xe đi dạo vài vòng.
Sau đó, dường như cảm thấy không ổn, dập tắt khói thuốc, trở lại xe và tắt đèn.
Đối diện vẫn im ắng.
Ngay khi Tần Thiên đã có chút mất kiên nhẫn, đối diện một bụi cỏ rậm rạp truyền đến một tiếng chim cuốc kêu.
Tiếng chim hót này chủ yếu xuất hiện vào mùa xuân, còn bây giờ là mùa thu, cho nên âm thanh rất đột ngột.
Tần Thiên bật đèn xe lên, lóe lên một chút.
"Cuốc cuốc."
Đối diện lại truyền đến một tiếng.
Tần Thiên lại chiếu đèn xe.
Sau đó, lần thứ ba.
Kết nối ám hiệu đã hoàn tất.
Đối diện lại trầm mặc vài phút, sau đó mấy bóng người, nhanh chóng lao tới biên giới dây thép gai.
Cái loại tốc độ và sức mạnh bộc phát ra này giống như con mãnh thú rèn luyện ở trong núi rừng một thời gian dài.
Trong đêm tối, đặc biệt chấn động lòng người!
Hơn nữa Tần Thiên có một loại cảm giác trên người bọn họ đều có một loại tà khí.
Nghe đồn thế giới phương Tây có một loại phương pháp tu luyện bí ẩn, gọi là tà linh.
Hiện tại xem ra, mấy tên này chắc đều là người tu luyện tà linh.
Gần như ngay lập tức, bọn họ vội vã đến gần hàng rào dây thép gai.

Người có dáng người gầy gò trong ba người trong đó trực tiếp nhảy qua.
Một người đàn ông cao lớn khác có thể so sánh với Quỷ Vô Thường, gầm lên một tiếng, bỗng nhiên duỗi hai tay ra xé rách tạo thành một lỗ trên hàng rào thép gai.
Nhờ vào ánh sáng của ánh trăng, chỉ thấy dưới mái tóc dài rối bời của hắn ta, thiếu một con mắt, để lại một cái lỗ đen.
Con mắt còn lại lộ rõ ánh mắt hung ác, giống như mãnh thú ăn thịt người.
Đó là Sư Tử Châu Phi hung dữ nổi tiếng trong tiểu đội Rắn Hổ Mang.

Tổng cộng có bốn người.

Ở giữa tóc dài xõa ngang vai, da vàng, có xuất thân từ Đông Á, hắn ta được biết đến là một con rắn hổ mang độc ác.
Tần Thiên cũng nhận ra hai người còn lại, tương ứng là chó rừng và Sói Khiếm Khuyết.
Không đúng!
Hắn bỗng nhiên nảy ra cảnh báo, dựa theo tình báo tiểu đội Rắn Hổ Mang, tổng cộng là năm người.
Ngoài bốn người này, còn có một người phụ nữ có biệt danh là Kim Đuôi Bọ Cạp.
Tại sao chỉ có bốn người đến?
Kim Đuôi Bọ Cạp đâu?
Chẳng lẽ, tình báo của Thử Vương sai, Kim Đuôi Bọ Cạp tạm thời có việc, vắng mặt trong nhiệm vụ lần này?
Không biết vì sao Tần Thiên có một loại cảm giác bất an.
Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, hắn thấy kế hoạch đã bắt đầu.
Hắn lấy điện thoại của A Phúc ra và bật camera.
Tàn Kiếm chống nạng, từ phía sau cây lớn bên cạnh quay ra.
Bốn người Rắn Hổ Mang lập tức cảnh giác.
Bọn họ gần như tản ra trong nháy mắt, bao vây lấy Tàn Kiếm từ bốn phía.
Con Rắn Hổ Mang nói: "Ông là ai? Sao ông biết chúng tôi sẽ nhập cảnh từ đây?”
Tàn Kiếm khom lưng ho khan vài tiếng, nói: "Gần như mỗi ngày đều có người vào từ chỗ này.”
"Các người là ai tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm việc thu phí qua đường của tôi."
"Phí nhập cảnh một người ba trăm, đưa tiền đi."
Chó Rừng tức giận cười, nói: "Ông già, ông canh giữ ở chỗ này kiếm bộn tiền dựa vào tống tiền người nhập cảnh sao?”
“Ông không sợ chúng tôi giết ông?”
Tàn Kiếm ho khan nói: “Giết tôi thì cái cửa vào này sẽ bị đóng lại.”
"Cháu trai tôi làm biên phòng, bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Sư Tử Châu Phi gầm nhẹ một tiếng, ngay lập tức muốn xé Tàn Kiếm.

Rắn Hổ Mang xua tay, cười nói: "Nhập gia tùy tục, nếu như chúng ta đã đến đây thì chúng ta phải tuân thủ các quy tắc ở đây.”
Hắn ta tiện tay lấy ra mấy tờ tiền, nói: "Ông già, bốn trăm đô la không cần thối.

Được chứ?”
Tàn Kiếm nhận tiền, chậm rãi xoay người, xem ra chuẩn bị rời đi.
Lúc này, trong mắt Rắn Hổ Mang lộ ra một tia sát khí.
Trong tay hắn ta có một con dao kỳ dị đen sẫm, giống như nụ hôn của tử thần, không tiếng động chém lên cổ Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm đã xoay người, nhìn giống như ông ấy không hề phát hiện.
Trong mắt Rắn Hổ Mang lộ vẻ hưng phấn khát máu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tàn Kiếm bỗng nhiên cúi đầu xoay người, đồng thời từ trong cây nạng rút ra một thanh trường kiếm không hoàn chỉnh.
Ánh sáng lạnh chợt hiện ra giống như một tia chớp, đi thẳng vào trái tim Rắn Hổ Mang.
"A!"
Rắn Hổ Mang không nhịn được kêu lên một tiếng.
Không hổ là sát thủ nổi danh thế giới, người tu luyện tà linh, vào thời khắc sinh tử, hắn ta mạnh mẽ ném con dao kỳ dị đen sẫm trong tay về phía Tàn Kiếm.
Khi vang lên tiếng keng, kiếm của Tàn Kiếm mất mục tiêu, không đâm trúng tim mà chệch từ trên xuống dưới, ở giữa ngực và bụng của Rắn Hổ Mang rạch một vết cắt.
“Ông già, ông cố ý!” Hai mắt Rắn Hổ Mang ngay lập tức đỏ lên.
Mấy người còn lại, Sư Tử Châu Phi, Chó Rừng, Sói Khiếm Khuyết ngay lập tức cảnh giác.
"Long Quốc phương Đông là cấm địa của sát thủ, xâm phạm sẽ chết.” Giọng nói âm lãnh của Tàn Kiếm vang lên, từ trên sườn núi hai bên có mấy người lao xuống..
Tiểu đội Thiên Phạt bao vây bốn người Rắn Hổ Mang..

Bình Luận (0)
Comment