Thần Ma Luyến Ái

Chương 1 -

Nàng là Thượng Quan Nguyệt Nhi, nữ nhi duy nhất của Thượng Quan gia gia chủ - Thượng Quan Thiên Kiệt. Nàng là thiên tài được người người ngưỡng vọng.

Tất cả nam nhân trên đại lục đều đều lấy nàng làm mục tiêu phấn đấu, là thê tử trong mơ của họ. Nàng có rất rất nhiều lựa chọn. Nhưng rồi nàng đã lựa chọn hắn.

Hắn là Lãnh Diệu, tam hoàng tử đương triều Bạch Hổ quốc. Hắn là một người ôn nhu, nhã nhặn, đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, được người người kính mến.

Nàng từng nghĩ gặp được hắn chính là điều may mắn nhất đời nàng. Nhưng... có lẽ nàng đã lầm.

Nàng yêu hắn, yêu đến muôn lần chết không sờn. Nàng vì hắn mà hy sinh tất cả, từ bỏ cả ước mơ của mình. Nàng giúp hắn đăng cơ xưng đế. Nhưng đổi lại nàng được gì?

Ngôi vị hoàng hậu là của người khác. Tâm chàng cũng không dành cho nàng. Nàng vốn chỉ cần hắn cho nàng một chức vị phi tần nhỏ bé, được ở bên hắn. Nhưng hắn lại lười để tâm đến nàng.

Tất cả nỗ lực của nàng đổi lại cái gì? Không có gì cả. Nàng mất đi tất cả. Mất đi tình yêu, mất cả gia đình.

"Tại sao? Tại sao chứ? Ta đã làm gì sai, ta cố gắng tất cả chỉ vì muốn có được tình yêu của chàng. Thế mà chàng lại đối với ta như vậy, đến cả gia tộc của ta cũng không buông tha... Ta hận! Hận chàng, hận chính bản thân!"

Nàng hận hắn vì đã bội bạc, hận vì hắn đã đối xử với bản thân như vậy.

Nhưng lại càng hận bản thân hơn, hận vì đã chọn hắn.

"Nếu như cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ khiến hắn trả cái giá đắt"

~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~ o ~

[Bối cảnh kể theo lời nữ chính]

Ưm! Khó chịu quá, thân thể lạnh buốt không theo khống chế của bản thân. Phải chăng ta chết rồi?

Một giọng nói dịu dàng xen lẫn lo lắng vang lên mơ hồ truyền đến đại não Thượng Quan Nguyệt Nhi:

"Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi của ta!"

Giọng nói đó dịu dàng, ấm áp có chút quen thuộc lẫn xa lạ, thanh âm lo lắng không ngừng lặp đi lặp lại tên của ta.

Là... là mẫu thân?

Suy nghĩ chợt lóe khiến ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Không phải ta đã chết rồi sao? Sao lại có thể nghe thấy giọng nương, còn cảm giác được nương đang nắm lấy tay mình, cảm giác ấm áp truyền đến khiến đáy lòng ta cảm thấy hoảng hốt.

Ta cố gắng mở mắt ra để xác định xem mình có nhầm hay không. Ngay khi mắt ta vừa hé được một chút thì ánh sáng ngay lập tức đổ tới khiến đôi mắt cay xè. Ta nhắm mắt lại đợi cho đôi mắt thích nghi với ánh sáng rồi mới từ từ mở ra, ta lập tức lướt mắt đến người đang nắm lấy tay mình.

Thật... thật sự là mẫu thân!

Khóe mắt hơi cay, hai dòng lệ không theo khống chế cứ vậy mà chảy xuống hai gò má, giọng nói trẻ con tràn đầy yếu ớt mang theo một tia dò xét rất khó nhận ra:

"Mẫu... mẫu thân?"

Nương thấy ta như vậy thì lập tức quýnh lên, nàng đỡ lấy ta, khuôn mặt nàng đầy vẻ lo lắng. Nàng gấp giọng nói:

"Mẫu thân đây! Nguyệt Nhi có sao không nào? Sao lại khóc như vậy? Nguyệt Nhi không thoải mái chỗ nào sao?"

Nương trấn an ta một câu sau đó lại lo lắng hỏi liền ba câu.

Ngay lúc này ta có một loại xúc động muốn kể tất cả cho mẫu thân nghe. Nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào, lại không biết giải thích ra sao. Sợ mẫu thân không hiểu, sợ mẫu thân lo lắng cho ta. Ta cố gắng kìm nén cảm xúc này của mình lại.

"Không... Con không sao"

Không biết làm thế nào nên ta đành trấn an nương. Có vẻ như lời của ta đã khiến nàng an tâm hơn. Nàng quay mặt đi ra lệnh cho nha hoàn đi gọi đại phu.

Bình Luận (0)
Comment