Thần Hào: Ta Thật Không Muốn Kiếm Tiền A (Dịch)

Chương 4 - Quỵt Tiền Lương?

“Tiền lương, lương gì vậy?”

Lưu Thành lộ ra vẻ mặt mình cái gì cũng không biết, rồi liên tục nháy mắt với Nguỵ Nham.

Gã cố tình không nói chuyện tiền lương, định chuyển nhượng công ty xong rồi lập tức chuồn đi.

Nhưng không ngờ còn chưa chuyển nhượng đã bại lộ rồi.

Chỉ mong Nguỵ Nham có thể hiểu được ý trong ánh mắt gã, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Trần Mặc vốn đang đi bên cạnh Lưu Thành, tất nhiên nghe được hai chữ tiền lương rồi, lập tức ngửi được cơ hội tiêu tiền.

Đúng rồi!

Hắn có thể trả tiền lương cho công nhân nha!

Đường Thu cũng dựng lỗ tai lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự có chuyện chưa thanh toán tiền lương hả, xem ra mình đi theo là đúng.

Người đàn ông áo sơ mi trắng lại lên tiếng.

“Chính là tiền lương nhân viên tháng này, Bây giờ đã bán công ty, vậy tiền lương tháng này do ai trả đây.”

Sắc mặt Lưu Thành hơi thay đổi, gã không ngờ Nguỵ Nham lại nói thẳng ra như thế.

Đang chuẩn bị tìm lý do gì đó lấp liếm, Đường Thu đã bước lên nghiêm túc nói: “Lưu tổng, tiền lương là trước lúc ký hợp đồng, phải do ông chi trả.”

“Nếu ông muốn ăn vạ, tôi tin bằng vào thân phận luật sư, ông sẽ thiệt hại nhiều hơn đấy.”

Nói xong.

Đường Thu nâng nhẹ mắt kính không gọng trên sống mũi lên, trong ánh mắt đầy tự tin.

Cô không phải đang nói chuyện giật gân, là một luật sư ưu tú, cô chắc chắn có thể làm được tất cả lời vừa nói.

“Chuyện này……”

Lưu Thành còn muốn nguỵ biện một hồi, nhưng thấy khí thế của Đường Thu, trong lòng cũng hơi lo lắng, dù sao cô gái này cũng là luật sư, nếu bởi vì chuyện tiền lương, có kiện cáo cũng là mất nhiều hơn được.

Suy nghĩ một chút.

Trong lòng đã có quyết định, không tình nguyện nhìn Trần Mặc nói.

“Trần tổng, chuyện tiền lương là sơ sót của tôi, cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhanh chóng thanh toán tiền lương cho nhân viên.”

Cái gì!

Trần Mặc hơi ngẩn người, ánh mắt sững sờ nhìn Đường Thu.

Trong lòng đang nói một vạn lần fuck your mother.

Cô gái này có độc nha.

Cơ hội tiêu tiền tốt như vậy, thế mà mất rồi.

Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hơi suy nghĩ thì bỏ qua.

Hắn cũng nhìn ra, gã Lưu Thành này chắc chắn coi hắn là Oan Đại Đầu (*).

(*Oan Đại Đầu, người ngốc nhiều tiền dễ lừa)

Thế thì không còn gì để nói cả.

Hắn muốn nhanh chóng tiêu hết tài chính hệ thống, nhưng không thích bị người ta coi là thằng đần.

Không trả được tiền lương tháng này, nhưng mình có thể trả tiền lương tháng sau nha.

Ây da!

Mình quá thông minh.

Đường Thu thấy được ánh mắt của Trần Mặc, khoé miệng càng nhếch lên.

Cảm động hả.

“Trần tổng, không cần cám ơn tôi đâu, chuyện tiền lương này cũng tính là sơ suất của tôi.”

Cám ơn cái rắm ấy.

Nếu không phải tôi thông minh, cơ hội tiêu tiền tốt thế này, đã bị cô phá hỏng rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Trần Mặc vẫn tươi cười đáp lại.

“Luật sư Đường, có lòng rồi.”

Nguỵ Nham vẫn đứng ở một bên nghe bọn hắn nói chuyện, rốt cuộc cũng hiểu ra, Trần Mặc chính là ông chủ mua lại công ty.

Chỉ là không ngờ lại còn trẻ như vậy, trông chạc tuổi 20.

Nhưng mà còn trẻ như thế, thật sư có thể quản lý được công ty sao.

Nguỵ Nham nhịn không được mà nói thầm trong lòng, chuyện tiền lương coi như đã biết rõ.

Hắn quay lại nhìn mấy người đang chờ ở trong đại sảnh nói.

Các ngươi đều nghe được rồi đúng không, tiền lương do Lưu Tổng trả, bây giờ yên tâm rồi chứ.”

Trong đại sảnh.

Mấy người nhân viên đang chờ đợi nhìn nhau, vẻ mặt vốn lo lắng lập tức tiêu tan, tất cả yên lặng rời đi bằng cửa hong.

Chuyện bọn họ lo lắng là tiền lương, bây giờ đã được cam đoan, không có lý do gì để ở lại hết.

Nhưng trong đám nhân viên kia, vẫn có một người đứng nguyên tại chỗ.

Nguỵ Nham nhìn người ở lại, hơi nhíu mày, không biết thằng nhóc này lại muốn làm gì.

“Lý Thâm, cậu còn có chuyện gì hả.”

“Tôi muốn hỏi, khi nào trả tiền lương.”

Lý Thâm hít sâu một hơi, bước lên nói.

Chuyện ông chủ vẽ bánh nướng gã đã quá quen, miệng thì nói trả lương, nhưng lại không nói lúc nào trả.

Hơn nữa đã bán công ty cho ông chủ mới, nếu sau này Lưu Thành đổi ý, ngay cả cái bóng gã cũng không tìm thấy.

Cho nên hắn phải hỏi rõ ràng.

Đến nỗi có đắc tội ông chủ không, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý bị sa thải, đâu cần nghĩ nhiều như vậy.

“À tiểu Thâm, chuyện tiền lương, hai ngày nữa sẽ trả cho cậu.”

Lưu Thành nhìn Lý Thâm bước tới vẻ mặt tươi cười giọng điệu chất phác nói.

“Lưu tổng, không phải tôi vừa chuyển cho ông 40 vạn phí thu mua sao, tiện thể thanh toán tiền lương luôn đi.”

Trần Mặc cười chúm chím nói.

Dám coi tôi là oan đại đầu sao, hôm nay phải cho ông đổ máu.

“Chuyện này……”

Lưu Thành vẻ mặt khó xử.

“Lưu tổng, khất nợ tiền lương nhân viên, nếu bị cục lao động xử phạt, sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy.

Đường Thu nói rất đúng lúc, cô rất không thích loại ông chủ khất nợ tiền lương, hơn nữa là khi có tiền.

Bình Luận (0)
Comment