Thần Đế Trọng Sinh

Chương 372

Hóa ra, nghiên cứu mà cha mẹ Lâm Vũ Y tham gia là về sự biến đổi di truyền của cơ thể con người.

Mà công ty Liễu Sinh Chu Thức này, bề ngoài là một công ty bình thường về sinh vật y dược, thật ra là đang vì Đảo quốc nghiên cứu dự án xây dựng một quân đội các chiến sĩ Siêu Cơ Nhân.

Nghiên cứu này, lúc mới đầu chỉ là nghiên cứu thí nghiệm trên các loài động vận nhỏ, chuột bạch, dần dần cấp độ nghiên cứu nâng cao, gần đến giai đoạn cuối thì họ bắt đầu âm thầm bắt cóc những kẻ lang thang về, trực tiếp thí nghiệm trên cơ thể người sống.

Vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang vốn không biết đến mục đích thực sự của dự án này, sau khi biết được công ty thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người sống thì kiên quyết phản đối, thậm chí còn không tiếc làm trái điều ước, rút lui khỏi dự án này, mang theo con gái chạy trốn ra nước ngoài.

Sau khi Liễu Sinh Chính Bình nhận được tin tức, liền nổi nóng, tổn thất hai nhà khoa học hàng đầu là chuyện nhỏ, một khi để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng thì sẽ trở thành chuyện xấu cho công ty, khiến dư luận phẫn nộ.

Thế là, Liễu Sinh Chính Bình lập tức để cho bạn bè của mình cũng chính là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia ra tay chặn giết vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang, cũng tạo thành hiện trường giả với lý do chết ngoài ý muốn.

Người bên ngoài đều cho là cha mẹ của Lâm Vũ Y chết bởi ngoài ý muốn, ngay cả Lâm Vũ Y cũng tưởng rằng là do tổ chức Sam Khẩu làm ra, nhưng không ai biết đằng sau tất cả chuyện này lại là Liễu Sinh Chính Bình chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức làm kẻ chủ mưu.

Chờ sau khi Diệp Trần nói ra chân tướng chuyện này, thân thể Lâm Vũ Y lập tức run rẩy, bên trong đôi mắt tất cả đều là hận ý.

"Sư phụ! Ta...ta muốn giết người đó báo thù cho cha mẹ ta."

Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Lâm Vũ Y, "Yên tâm, mối thù của ngươi, sư phụ sẽ giúp người đi trả!"

Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y lại lắc đầu vô cùng kiên quyết, "Sư phụ, ta phải đích thân giết chết kẻ đó trả thù cho cha mẹ!"

Diệp Trần hơi sững sờ, tuy nhiên cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, "Được! Ta để ngươi tự mình động thủ!"

Ngay lập tức Diệp Trần trực tiếp dẫn theo Lâm Vũ Y ra cửa, đi thẳng về phía Liễu Sinh gia.

...

Gia tộc Liễu Sinh là thế gia đệ nhất đại võ đạo của Đảo quốc, đã truyền thừa được hơn ngàn năm, là đại thế gia ngàn năm chân chính!

Nghe nói tổ tiên của gia tộc Liễu Sinh đã từng có hơn mười vị cao thủ Thần Cảnh, còn từng là sư phụ kiếm thuật của các vị Thiên Hoàng đảo quốc.

Luận địa vị ở toàn bộ giới võ đạo của Đảo quốc thì tuyệt đối là chí cao vô thượng, không thua kém Thánh Tâm các của giới võ đạo Hoa Hạ một chút nào, thậm chí còn hơn!

Hơn nữa, từ trong trí nhớ của Liễu Sinh Chính Long, Diệp Trần còn biết được nhiều hơn, gia tộc Liễu Sinh bây giờ chỉ có khoảng bốn vị cường giả Thần Cảnh, trừ bỏ Liễu Sinh Chính Long Diệp Trần đã diệt trước đó thì còn lại ba vị.

Tuy rằng ở trong mắt Diệp Trần, Thần cảnh cũng chẳng có gì ghê gớm, thế nhưng đối với võ giả bình thường mà nói đã là tồn tại đủ để cho bọn họ phải quỳ bái.

...

Lần theo ký ức của Liễu Sinh Chính Long thì hai người rất nhanh đã tìm được phủ đệ của gia tộc Liễu Sinh.

Đây là một tòa trang viên độc lập có phong cách cổ đại của Đảo quốc, nghe nói ở mấy trăm năm trước đó, tòa trang viên này là do Thiên Hoàng của Đảo quốc ban cho, gia tộc Liễu Sinh luôn luôn ở lại đây từ đó cho tới nay.

Hai người dắt tay đi tới trước cửa phủ đệ, ngay lập tức bị bốn tên võ sĩ Đảo quốc có thân hình cao lớn ngăn lại.

"Đây không phải chỗ mà các ngươi chơi đùa, tranh thủ thời gian cút ngay cho ta!"

Một tên võ sĩ Đảo quốc nhìn thấy hai người trẻ tuổi trước mắt này thì trực tiếp hùng hùng hổ hổ nói lời xua đuổi hai người.

Diệp Trần thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp cong ngón tay búng ra.

Sưu!

Đầu của người kia trong nháy mắt từ đầu vai lăn xuống.

"A!!"

"Giết người rồi!"

Ba người còn lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng này thì lập tức thi nhau kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó co cẳng chạy như điên vào trong trang viên.

Đáng tiếc, tốc độ của bọ họ làm sao có thể so sánh với kiếm khí của Diệp Trần?

Sưu! Sưu! Sưu!

Diệp Trần cong ngón bắn ra một lần nữa, đầu của ba người đó trong nháy mắt đã thi nhau bay lên mà thi thể không đầu kia bởi vì theo quán tính mà vẫn còn chạy nhanh như điên, chạy tới thêm mấy mét thì "bụp" một tiếng mới ngã xuống đất.

Diệp Trần kéo Lâm Vũ Y ngay lập tức đi vào trong trang viên.

Động tĩnh ngoài cửa rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của một đám hộ vệ mặc đồng phục võ sĩ, lúc này thì thi nhau lao tới.

"Người nào dám tới Liễu Sinh gia gây chuyện?"

"Chán sống sao?"

"Muốn chết!"

...

Đám người Liễu Sinh gia hò hét lao tới trước mặt hai người Diệp Trần, tuy nhiên khi họ nhìn thấy trong viện có ba bộ thi thể không đầu thì mặt mũi của mọi người bắt đầu biến sắc, khí thế trên người không tự chủ được bắt đầu yếu đi mấy phần.

Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tàn nhẫn sát hại ba tên thủ vệ dễ dàng như thế, đối phương rõ ràng là một tên cao thủ võ đạo! Tuy nhiên, phía sau gia tộc Liễu Sinh bọn họ còn có cường giả tọa trấn, chẳng mấy chốc mà tất cả đều bình tĩnh lại, nhất là lúc thấy hai người ở trước mắt kia, chẳng qua chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thì lại càng thêm coi thường.

"Lớn mật! Dám gây sự giết người ở trong Liễu Sinh gia chúng ta, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa!"

Một người đàn ông trẻ tuổi quát lớn một tiếng, trực tiếp rút trường kiếm trong tay ra hướng Diệp Trần hung hăng chém tới!

Đáng tiếc hắn vừa mới tới trước Diệp Trần được ba mét, thì giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị bật ngược ngã lăn ra ngoài hơn mười mét, không rõ sống chết.

"Cái gì!"

Mọi người thấy cảnh tượng quỷ dị này thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, "Hắn là Đại kiếm sư!"

Có người nhịn không được kinh ngạc hô lên.

Ở Đảo quốc, Đại kiếm sư tương đương với tông sư Hóa Kình của Hoa Hạ, Kiếm Thành thì tương đương với Thánh Cảnh mà Kiếm Thần thì đồng dạng với Thần Cảnh.

Đối với võ giả bình thường mà nói, cảnh giới tông sư Hóa Kình chính là sự nhảy vọt về chất, đều có thể được xưng là cường giả.

"Không tệ không tệ! Có thể ở độ tuổi nhỏ như thế này đã đạt tới cảnh giới Đại kiếm sư, ngươi cũng coi như là một thiên tài!"

Trong đám người Liễu Sinh gia, bỗng nhiên có một ông lão tóc xám đi ra, trong đối mắt lão thì có một chút tán thưởng, "Người trẻ tuổi! Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng coi là một kỳ tài võ đạo, nếu như ngươi ngoãn ngoãn quỳ xuống đầu hàng, bái chào môn hộ của lão phu, chuyện vừa xảy ra ta có thể giúp ngươi hướng gia chủ cầu tình, tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"

Lão giả này mới mở miệng, vẻ mặt của mọi người xung quanh lập tức thi nhau hiện ra vẻ hâm mộ, "Tùng Hạ khách khanh thế nhưng là Kiếm Thánh có tiếng tăm lừng lẫy ở Đảo quốc chúng ta!"

"Cái tên này thật đúng là may mắn a!"

"Còn không ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng sao?"

...

Sau khi giọng nói của ông lão kia rơi xuống, người đã đi ra từ trong đám người, từ từ đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi tràn đầy vẻ tự tin.

Đáng tiếc, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút nào, trực tiếp thuận tay vung lên, "Con kiến hôi! Bằng ngươi cũng xứng sao?"

Oanh!

Một đạo kiếm quang dài tới mấy chục mét, từ trong cơ thể Diệp Trần trực tiếp lao nhanh ra, thẳng đến trước mặt ông lão rồi hung hăng chém xuống!

"Cái gì!"

Con ngươi của ông lão kia lập tức co rụt lại, hồn vía bị dọa cho suýt nữa thì bay ra ngoài, ngay lập tức vội vàng hướng về phía sau lùi lại, đồng thời nhanh như chớp rút thanh trường kiếm từ bên hông ra vội vàng nghênh đón tiếp lấy!

Tuy nhiên.

Ầm!

Kiếm quang màu đỏ rơi xuống, rõ ràng trực tiếp chặt đứt trường kiếm của ông lão, sau đó thế đi không giảm chém cả người ông lão tóc xám thành hai nửa!

"A!!!"

Những người khác ở xung quanh lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc, "Chẳng lẽ hắn là...Kiếm Thần sao?"

Diệp Trần không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người này, trực tiếp mở miệng cao giọng, giọng nói trong nháy mắt truyền khắp mọi ngõ ngách trong trang viên, "Liễu Sinh Chính Bình! Ngoan ngoãn đi ra nộp mạng! Bằng không hôm nay ta diệt cả gia tộc Liễu Sinh của ngươi!"

P/S: Ta thích nào chương thứ tư rồi nha....còn chương nữa, hôm nay lấy lại hứng dịch:)) Kim phiếu a các đạo hữu ơi...
Bình Luận (0)
Comment