Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 969

Chương 969

“A Nguyệt, ta nên cảm ơn nàng vì để ta cảm nhận được phần tình cảm này thật đáng quý. Sau này, ta cũng không tùy tiện bỏ mặc thằng bé nữa. Ta lý trí và kiềm chế đã nhiều năm, thỉnh thoảng bồng bột một vài lần cũng được mà”.

Thẩm Nguyệt hít thở sâu vài lần nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.

“Nàng có tình cảm chân thành và nhiệt huyết, đó là thứ mà ta không có. Khi không có nàng, trái tim ta như một vũng nước động, không quan tâm đến điều gì, bất kỳ ai cũng có thể lọt vào bẫy rập của ta. Ta sống như thế, không chân thực như hiện giờ”.

Giọng nói của hắn như mê hoặc lòng người: “Còn về việc dáng dấp của nàng trong kỳ vọng của nàng, nếu nàng không phải dáng vẻ mà ta ưng ý nhất, làm sao ta có thể ngày càng lún sâu không thoát ra được chứ”.

Gương mặt hắn loang loáng nét cười: “Nàng có lúc quyết đoán dứt khoát, cũng có lúc dịu dàng như nước, không cần quá xuất sắc, cứ thế này là đủ. Nếu không nam tử hiếm có khó tìm xuất sắc nhất trên thế gian mà nàng nói tới, còn đất nào để dụng võ?”

Thẩm Nguyệt đột nhiên phá ra cười: “Nói đến sau cùng, chàng cũng không quên tự khen mình một câu”.

“Ta chỉ trích dẫn câu gốc của nàng thôi”, Tô Vũ khẽ nói: “Nói nhiều như vậy, ta còn không biết rốt cuộc sau cùng nàng muốn biểu đạt điều gì”.

Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy chàng rất tốt, tốt đến mức không chỉ khiến ta ái mộ mà còn sùng bái và ngưỡng vọng. Mà ta hơi tự ti, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng lớn, ta không xứng với chàng”.

Thần thái của Tô Vũ trở nên ảm đạm, hắn nhướn mày: “Nếu ta cứ để mặc cho nàng nói tiếp mà không chiếm thế thượng phong kịp thời, đến sau cùng nàng còn định vứt bỏ ta phải không?”

Thẩm Nguyệt: “…”

Tô Vũ: “Nàng luôn miệng khen ta tốt, nhưng muốn chơi chán rồi bỏ, nàng như thế có khác gì kẻ bạc tình”.

Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Này, chàng đừng nói năng nghiêm trọng như thế, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi”.

Tô Vũ vuốt lại lọn tóc bên mang tai nàng, thong thả nói: “A Nguyệt, người tốt đến mấy cũng không thích cô độc, huống hồ là người từng nếm thử tư vị được bầu bạn”.

Thẩm Nguyệt cụp mắt, cọ mặt vào bàn tay hắn.

“Sau này nếu còn nói những lời như thế, ta sẽ trừng phạt nàng đấy”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng ta thua xa chàng, đây là thực tế khỏi cần tranh cãi”.

“Thua xa hay không cũng không phải là điều luôn tuyệt đối. Điều gì không đủ có thể chăm chỉ học hỏi, chứ không phải thấy mình không ổn thì trầm lắng rồi lơ là. Học thức và kinh nghiệm của ai mà không được tích lũy từng ngày chứ, ta cũng vậy thôi”.

Thẩm Nguyệt ngước mắt, va vào đáy mắt của Tô Vũ, trông thấy hình bóng mình rõ ràng trong đôi mắt hắn, dịu dàng mà kiên định.

Tô Vũ nói: “Ta vẫn tin rằng nàng có thể trở nên tốt hơn, cho dù hiện giờ nàng đã rất tốt rồi”.

Bởi vì niềm tin của hắn mà suy nghĩ tiêu cực vẫn luôn bủa vây trong lòng Thẩm Nguyệt dần dần tiêu tan, nàng có cảm giác như được giác ngộ.

Nàng điềm tĩnh đáp: “Chàng nói đúng, biết bản thân chưa hoàn thiện ở chỗ nào thì phải cố gắng nâng cao và cải thiện, chứ không phải lãng phí thời gian vào ủ dột và lơ là. Rõ ràng biết bản thân không xứng với chàng, vậy thì ta càng không cam tâm từ bỏ như thế, ta nhất định sẽ cố gắng để xứng với chàng”.

Bình Luận (0)
Comment