Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 884

Chương 884

Tần Như Lương dặn dò Ngọc Nghiên: “Tìm Hương Lăng tới đây, đưa nhị phu nhân về Phù Dung Uyển, mời đại phu tới viện”.

Ngọc Nghiên ở bên cạnh chỉ biết đứng xem đến sững sờ bấy giờ mới hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nguyệt và Thôi thị.

Thôi thị nói: “Công chúa ở đây có ta rồi, ngươi mau đi đi”.

Thế là Ngọc Nghiên vội vàng ra ngoài tìm Hương Lăng.

Hương Lăng đang tìm Liễu Mi Vũ khắp nơi, bấy giờ đang mon men đến gần Trì Xuân Uyển.

Từ đầu đến cuối, Tần Như Lương không hề thương xót tấm thân chằng chịt vết thương của Liễu Mi Vũ.

Nàng ta định dùng vết thương của mình để bồi đắp thêm thù hận giữa Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt, sau cùng vẫn thất bại.

Tần Như Lương không còn như trước nữa, trước kia hắn ta không nỡ để Liễu Mi Vũ chịu bất kỳ tổn thương nào. Tần Như Lương quyết đoán quay lưng lại, không nhìn nàng ta.

Hơn nửa năm qua, ngày nào Liễu Mi Vũ cũng trông ngóng, cuối cùng chỉ đợi được kết quả như thế này.

Đến lúc này, trái tim nàng ta mới thực sự nguội lạnh.

Liễu Mi Vũ lúc khóc lúc cười như kẻ điên, lầm bầm nói: “Nói nhiều như vậy, thực ra chỉ là bởi vì chàng đã yêu tiện nhân kia, thế nên chàng đứng về phía nàng ta, chàng vứt bỏ ta, không cần ta nữa…”

“Bởi vì ta biết chàng đã yêu nàng ta từ lâu rồi, thế nên ta mới phải loại bỏ nàng ta!”, Liễu Mi Vũ điên cuồng và căm hận: “Chàng vốn là của ta, ta không cho phép nàng ta cướp chàng đi! Trong lòng chàng chỉ có thể chứa mình ta, thế nên ta đố kỵ, ta thù hận, ta căm ghét tất cả các nữ nhân bên cạnh chàng ngoài ta…”

Nói đến sau cùng, nàng ta cũng bất lực, quỳ rạp trên nền đất mà khóc lóc thảm thiết: “Chàng từng nói sẽ bảo vệ ta cả đời… Tần Như Lương, bây giờ câu ấy còn có hiệu lực không?”

Tần Như Lương không trả lời.

Trước kia Tần Như Lương cảm thấy Liễu Mi Vũ yếu đuối, cần người bảo vệ. Nhưng bây giờ, những chuyện nàng ta làm để lộ ra lòng dạ độc ác được gói kín bằng lớp mặt lương thiện, nàng ta như thế, còn cần người khác bảo vệ sao?

Là nàng ta hại người khác trước, nhưng nàng ta lại cầu xin được bảo vệ, đúng là châm biếm vô cùng.

Hương Lăng tiến vào, đỡ Liễu Mi Vũ từ trên nền đất dậy: “Nhị phu nhân, quay về khám đại phu trước đã, nhị phu nhân chảy nhiều máu quá…”

“Ta không đi! Cứ để ta chảy máu đến chết là được, ta có chết cũng phải chết ở nơi này, chết trước mặt các người! Xem lương tâm của các người làm sao yên được!”

Tần Như Lương quay người, không nói lời nào, sau đó nhấc chân đi qua đó, cúi người giơ tay ra với Liễu Mi Vũ.

Trong đôi mắt Liễu Mi Vũ lại loáng lên ánh sáng của hi vọng: “Tướng quân, Mi Vũ vô lực, tướng quân có thể có thể bế Mi Vũ đứng dậy không…”

Tần Như Lương lạnh nhạt đáp: “Nàng vô lực, bàn tay ta cũng vô lực. Nàng còn mong một kẻ tàn phế như ta bế nàng sao?”

Liễu Mi Vũ sững người, ngay sau đó vẫn tóm lấy một bàn tay của hắn ta, đứng dậy rồi ôm chặt lấy hắn ta không chịu buông, nước mắt lã chã như mưa: “Không sao hết, chỉ cần tướng quân đưa tay ra với Mi Vũ, Mi Vũ đã thấy vui lắm rồi… Ta biết mà, tướng quân vẫn thương Mi Vũ…”

 

Bình Luận (0)
Comment