Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 684

Chương 684

Sau này đầu óc chợt lóe lên, nàng đột nhiên hiểu ra rốt cuộc chỗ nào không ổn rồi – nụ cười của Tô Vũ, có phải nó “hiền hòa” quá mức rồi không?

Bây giờ Tần Như Lương đã đổi y phục sạch sẽ, thái y đang bắt mạch kê đơn cho hắn ta.

Thấy Thẩm Nguyệt tiến vào, thái y bèn hỏi ý kiến của nàng: “Đích thân Tĩnh Nguyệt công chúa làm hay để chúng thần bôi thuốc băng bó cho tướng quân?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Để ta đi!”

Nàng chu đáo hơn thái y, Tô Vũ được nàng chăm sóc còn hồi phục nhanh hơn Tần Như Lương. Bây giờ nếu để những thái y này làm tiếp, không biết đến bao giờ Tần Như Lương mới khỏi được.

Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Nguyệt, thái y thầm thở phào một hơi.

Vết thương trên người Tần Như Lương rất nặng, nếu cứ liên tục chữa không khỏi, áp lực của thái y cũng rất lớn, chi bằng giao cho Thẩm Nguyệt chăm sóc, như thế chữa khỏi hay không cũng không liên quan gì tới họ.

Thế là Tần Như Lương dùng thuốc cũng là loại thuốc mà Thẩm Nguyệt điều chế, băng bó cũng do Thẩm Nguyệt đích thân tiến hành.

Sau đó việc này lan tới tai hoàng đế Dạ Lương, hoàng đế không khỏi tức giận, giáo huấn thái y ở hành cung một trận.

Hoàng đế Dạ Lương nói: “Uổng cho các ngươi là thái y trong hành cung của trẫm, đến sau cùng y thuật còn không bằng một nữ nhân!”

Thái y khúm na khúm núm: “Khởi bẩm hoàng thượng, đó… đó là công chúa của Đại Sở…”

Cứ nhắc đến điều này hoàng đế Dạ Lương càng thêm tức tối: “Y thuật tốt hay không thì liên quan gì đến việc nàng ta là công chúa Đại Sở! Các ngươi giỏi tìm cớ cho bản thân quá nhỉ! Ngày thường trẫm nuôi các ngươi để làm gì chứ, y thuật không tinh thông đã đành, còn biết thoái thác trách nhiệm, truyền ra ngoài cũng chỉ khiến trẫm mất mặt!”

Các thái y cũng cảm thấy rất bất lực, rất oan khuất.

Vốn dĩ vết thương của Tần Như Lương cũng khép miệng rất ổn, nào ngờ hắn ta chạy loạn khắp nơi như không hề hấn gì. Phen này hay rồi, không chỉ vết thương nứt ra, hắn ta còn bị sốt nữa.

Sau cùng từng thái y đi chịu phạt.

Thẩm Nguyệt cẩn thận xử lý xong vết thương cho Tần Như Lương lại bắt tay giúp hắn ta hạ sốt.

Mặt mũi hắn ta trắng bệch, thều thào nằm trên giường.

Thẩm Nguyệt bận rộn một hồi, vừa dùng ngân châm châm cứu cho hắn ta, vừa lau người cho hắn ta, cơn sốt mới chịu giảm xuống.

Tần Như Lương nhíu chặt hàng lông mày, hé miệng ra dường như muốn nói gì đó.

Thẩm Nguyệt ghé tai lắng nghe, thấy hắn ta khẽ nói: “Lạnh…”

Người này trước nay thích cậy mạnh, cũng không biết thương bản thân, bây giờ yếu ớt đến mức biết than lạnh sao.

Thẩm Nguyệt kéo chăn cho hắn ta, cẩn thận giém lại, đặt hai tay hắn ta vào trong, rồi lại lấy miếng băng trán bảo vệ trán cho hắn ta, để tránh hàn khí tiếp tục xâm nhập từ phần đầu.

Bên ngoài mưa như trút nước, Tần Như Lương vẫn đang than lạnh.

Thẩm Nguyệt hết cách, đành phải mang ấm thuốc vào trong phòng, nhanh chóng sắc thuốc đổ vào miệng hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment