Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 548

Chương 548

Bây giờ những tên sát thủ còn lại là những tên rút chân ra được sau khi giết các thị vệ, mà khi chúng đuổi theo ba người Thẩm Nguyệt, một nhóm sát thủ đang giữ chân Tô Vũ trong rừng.

Chúng có bao nhiêu sát thủ như thế, võ công không hề yếu, mà Tô Vũ chỉ có một mình.

Rất khó để tưởng tượng, một mình Tô Vũ đã xử hết tất cả sát thủ. Bây giờ hắn còn đủ sức tới nơi này, vẫn còn có thể đối địch cùng chừng ấy sát thủ.

Tên sát thủ cầm đầu không chần chừ gì nữa, lập tức lao về phía ba người Thẩm Nguyệt.

Khi Thẩm Nguyệt trông thấy thanh đao bén của tên sát thủ chém về phía mình lần nữa, nàng đã không còn thấy sợ rồi.

Đại khái vì nàng cuối cùng cũng đợi được Tô Vũ đến, có thể trông thấy hắn vẫn còn sống.

Những chuyện khác chỉ là thứ yếu thôi.

Không đợi sát thủ tới gần Thẩm Nguyệt, một mùi tanh ngọt đột nhiên ập đến, bóng đen vụt qua trước mắt, Tô Vũ đã chắn trước mặt nàng.

Mái tóc của hắn lướt qua mặt nàng như có như không, vẫn còn hơi lành lạnh.

Bên tai chỉ còn tiếng đao kiếm va chạm, Tô Vũ giơ tay cầm kiếm phản đòn, toàn thân mạnh mẽ hữu lực.

Khi hắn chém tên sát thủ cầm đầu bằng thanh kiếm của mình, mùi máu tanh nồng hơn lại phả vào mặt.

Thần sắc của Tô Vũ không hề thay đổi, hắn rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể của tên sát thủ như đang làm một việc không thể bình thường hơn được nữa.

Hạ Du và Thanh Hạnh ở phía sau đã sợ đến cứng đơ cả rồi.

Tô Vũ nhặt đoản kiếm dưới đất lên, đưa cho Thẩm Nguyệt, khẽ bảo: “Cầm lấy, bảo vệ bản thân”.

Sát thủ ở phía đối diện hùng hổ nhào tới, hắn vẫn bình thản và điềm tĩnh cất tiếng hỏi nàng: “Biết giết người chứ?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta đã từng”.

“Cẩn thận đấy, đám này không phải như sơn tặc đâu”.

Hắn vừa dứt lời, tất cả cảm quan của Thẩm Nguyệt đã bị đao quang kiếm ảnh và máu tươi lấp đầy. Từ đầu đến cuối luôn có Tô Vũ chắn trước mặt nàng, bày ra tràng Tu La, giúp nàng ngăn hết mọi sát nghiệp.

Máu tươi bắn lên y phục của hắn, chỉ thoáng chốc sau đã không còn thấy nữa.

Bao nhiêu sát thủ đối phó với một mình hắn, hắn không thể nào xoay sở với tất cả được.

Gặp phải tên sát thủ nào nhân cơ hội mà xông tới, tấn công hắn từ mạn sườn, Tô Vũ ngăn cản không kịp, Thẩm Nguyệt sẽ giơ kiếm lên đối phó, không hề do dự.

Nàng chưa từng cầm kiếm chém người với khoảng cách gần như vậy, nhưng trong đầu bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng so chiêu cùng Tô Vũ ở rừng cây phong, nàng biết mình nên làm thế nào.

Nàng không thể để Tô Vũ lo lắng cố kỵ, nàng phải dùng hết sức lực của bản thân bảo vệ chu toàn cho mình, Hạ Du và Thanh Hạnh.

Kiếm pháp của Tô Vũ thiên biến vạn hóa, nhưng đối thủ nhiều như vậy, trước đó hắn cũng trải qua một trận ác chiến, hiện giờ không thể nào múa kiếm điêu luyện được.

Có nhát đao của sát thủ hạ xuống cánh tay của Tô Vũ nhưng không thấy hắn có phản ứng gì, thậm chí đến cả một tiếng rên cũng không. Hắn nhanh chóng trở tay đâm chết tên sát thủ kia chỉ bằng một nhát kiếm.

Không có cơ hội nào để xả hơi, Thẩm Nguyệt thoáng đau lòng, nàng cảm nhận được hơi thở của Tô Vũ đang rất nặng nề và rối loạn.

Từng tên sát thủ ngã xuống, vài tên còn chừa lại bắt đầu chùn chân, nhưng thấy tình hình của Tô Vũ cũng không ổn lắm, đành cắn răng xông hết lên trong một lần.

Bình Luận (0)
Comment