Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 539

Chương 539

Thẩm Nguyệt đã dồn toàn bộ sức lực vào cơn tức rồi, bây giờ cũng không còn hơi sức mà đẩy hắn ra nữa.

Mọi sự thu liễm và kiềm chế của nàng đã không còn bất kỳ tác dụng nào khi nàng dán vào lòng hắn.

Khi hắn lên tiếng, ngực của hắn cũng truyền ra sự rung động khiến người ta run rẩy: “Nàng hiểu là được. Khi ấy ta lo lắng bao nhiêu, không thể để nàng đi một mình được, nàng mà đi thì sẽ không quay về nữa”.

Hắn đặt tay vào sau lưng nàng, áp chặt vào ngực mình: “Giờ thì tốt rồi, có ta ở đây, nàng chắc chắn có thể bình yên trở về”.

Thẩm Nguyệt rõ ràng đang đầy một bụng tức, nhưng lại không có sức lực nói gì nữa, mọi cơn lửa giận của nàng đã bị Tô Vũ dập tắt.

“Ta rất lo lắng”, nàng vùi đầu vào áo hắn, hít một hơi thật sâu.

“Không sợ, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai đâu”.

“Tô Vũ, nếu hoàng thượng không cho chàng làm sứ thần đi đàm phán thì có phải chàng cũng sẽ mạo hiểm đến tìm ta bằng mọi giá không?”

Tô Vũ nói: “Ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để làm sứ thần đàm phán, như vậy có thể quang minh chính đại tới tìm nàng”. https://vietwriter.vn/threads/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran-tham-nguyet.10796/

Hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ hắn như đang đứng bên bờ vực, chỉ hơi bất cẩn thì sẽ ngã xuống, đến thịt nát xương tan.

Nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm.

Nếu có thể, nàng hy vọng hắn chỉ là một Đại học sĩ bình thường, một người đọc sách bình thường, dạy học, làm văn trong viện thái học.

Trong tiếng đọc sách rõ ràng, hắn liêm khiết thanh bạch, độc lập tự nhiên đứng trong học đường sáng sủa, bên ngoài học đường là hoa ngô đồng rơi đầy đất.

Nhưng nàng lại biết, từ khi hắn một thân một mình cầm kiếm lên núi cứu nàng, hắn sẽ không thể chỉ là một Đại học sĩ bình thường được.

Thẩm Nguyệt dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Tiếp theo chàng định làm gì? Làm sao để đàm phán với Dạ Lương chỉ bằng ba tòa thành trì chứ?”

“Ta có thể nói sau được không?”

“Không”.

“Nhưng mà”, Tô Vũ cúi đầu xuống, ôm chặt nàng trong ngực, khẽ chạm vào lỗ tai của nàng, ấm áp nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng”.

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Được, vậy ta chờ chàng nghĩ xong rồi nói cho ta sau”.

Khi Thẩm Nguyệt mở cửa ra, Hạ Du ở ngoài cửa không kịp phòng bị, suýt nữa thì té ngã.

Đối mặt với vẻ thản nhiên của Thẩm Nguyệt, Hạ Du ho khan nói: “Hahaha, ta mới tới, mới tới thôi”.

Hắn ta thật sự rất tò mò những chuyện đã xảy ra lúc nãy.

Nhìn hai người vô cùng bình tĩnh, không giống như vừa đánh nhau không.

Sau khi Thẩm Nguyệt về phòng, Hạ Du hóng hớt hỏi Tô Vũ: “Lúc ta không ở đây, các ngươi đã làm gì vậy?”

Tô Vũ nghĩ một lúc rồi nói: “Làm mấy chuyện vô hại”.

Hạ Du miên man bất định: “Hay là ngươi có ý gì với Thẩm Nguyệt đấy? Ta nói cho mà biết, Thẩm Nguyệt là phu nhân tướng quân, ngươi dám bất kính với nàng, coi trừng ta vạch tội ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment