Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 488

Chương 488

Nét mặt của hắn ta vô cùng bi thương, nếu như không để ý thì chắc chắn sẽ bị hắn ta lừa gạt, nhưng sự giả tạo trong ánh mắt đó không thể nào lừa được Thẩm Nguyệt.

Phúng viếng xong, Thẩm Nguyệt quay đầu rời đi cùng mọi người.

Đúng lúc này lại có thêm một người khác bước vào phúng viếng.

Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng hô thông báo rõ ràng truyền đến từ ngoài cửa: “Đại học sĩ Tô đại nhân đến viếng”.

Thẩm Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người cao gầy tuyệt sắc từ bên ngoài chậm rãi đi vào dưới ánh nắng mùa hè thì ánh mắt liền dao động.

Hắn ta mặc y phục đen, tóc vấn sau đầu, khuôn mặt lãnh đạm, không ngờ lại gặp Thẩm Nguyệt ở trước linh đường.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn khom người chào Thẩm Nguyệt, không hề ngẩng đầu lên.

Bầu không khí trong linh đường lúc này vô cùng yên tĩnh, trong ngoài đều có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào một cảnh này.

Đối với bọn họ mà nói thì chuyện có thể thấy được đại học sĩ cùng công chúa đồng thời xuất hiện chính là một chuyện hiếm thấy, không thể bỏ qua được.

Thẩm Nguyệt không nhớ rõ về quá khứ vì vậy nàng cũng không hề biết một cảnh này dưới ánh mắt của mọi người có ý nghĩa gì.

Dù vậy nàng vẫn không thất lễ, nàng khẽ gật đầu trả lễ cho Tô Vũ, thái độ vẫn tôn quý hào phóng, thanh cao xa cách như cũ, sau đó nàng liền mang theo người hầu bước qua hắn.

Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng dường như vẫn còn ngửi được mùi hương lưu luyến trên người hắn.

Tô Vũ vẫn duy trì động tác khom người chào của mình cho đến khi Ngọc Nghiên và Hạ Du cũng bước ngang qua hắn.

Lúc này, trông thần sắc của hắn đã thay đổi một chút.

Cho đến khi người của Hạ phủ ở bên cạnh nhắc nhở: “Tô đại nhân có thể đi vào”.

Tô Vũ mới đứng thẳng người bước vào linh đường.

Sau khi phúng viếng trở về, Hạ Du như bị mất hồn mất vía. Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh như không có việc gì, chỉ nói: “Ngươi đã quá quen thuộc đường đi nước bước trong Hạ phủ cho nên đêm nay chúng ta sẽ quay lại, chuyện có tìm được chứng cứ về cái chết của bà nội ngươi hay không đều tùy thuộc vào ngươi”.

Hạ Du ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta sẽ xử lý người túc trực bên linh cữu trong linh đường, ngươi cứ việc đi gặp bà nội của mình, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Cho dù có bị bắt thì cũng chẳng sao, cùng lắm là bị đánh đuổi ra khỏi nhà, làm gì còn tình huống nào tệ hơn thế này được nữa chứ?”

Hạ Du hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngấn lệ, gật đầu nói: “Được rồi, cứ làm như vậy đi”.

Buổi tối, cả hai thay ra một bộ y phục đơn giản.

Thẩm Nguyệt đã tháo bỏ toàn bộ phục sức phức tạp trên người, mái tóc dài của nàng được vấn cao sau đầu trông vô cùng anh khí.

Hạ Du cùng nàng tiếp cận Hạ phủ trong bóng tối.

Vào lúc này toàn bộ Hạ phủ đều đã được thắp đèn nhưng bầu không khí vẫn bị sự thê lương u ám bao trùm.

Hạ Du cùng Thẩm Nguyệt đi vòng ra hậu viện, tìm thấy nơi mà trước kia Hạ Du thường trèo tường lén lút trở về nhà, chuẩn bị trèo tường vào trong.

Bình Luận (0)
Comment