Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 452

Chương 452

Ánh mắt Tô Vũ sâu lắng, tựa trên lan can ngắm nhìn rất lâu.

Sau đó hắn quay người vào nhà lấy cây đàn đi ra.

Hắn phất áo đen ngồi xuống, đặt cây đàn ở trên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng thử âm trên dây đàn và đồng thời cũng rất kinh ngạc mà nhìn Thẩm Nguyệt.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại thì thấy hắn đang hơi cúi đầu, những ngón tay thon dài chạm lên đàn, âm điệu động lòng người từ từ cất lên.

Thẩm Nguyệt khẽ thở ra, mê say nghe tiếng đàn, nói: “Chưa nghe ngươi đánh đàn bao giờ, không ngờ lại hay như thế”.

Tô Vũ nói: “Ta cũng chưa từng thấy cô khiêu vũ bao giờ. Nếu cô vẫn còn hứng thú, có thể nhảy thêm một bài nữa, ta sẽ rất vui”.

Thẩm Nguyệt chậm rãi cười: “Ngươi muốn ta khiêu vũ cho ngươi xem?”

Tiếng đàn của Tô Vũ như có linh hồn, lay động lòng người. Hắn nói: “Ban nãy ta cũng đã xem rồi, nhưng nếu bây giờ cô muốn nhảy cho ta xem, ta cũng sẽ không ngại”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự nhảy cho ta xem”.

Trái tim nàng như muốn bay lên, tưởng tượng bản thân vươn hai đôi cánh dài theo điệu nhảy, giống như có thể bay lên trên không trung, chạm vào trăng với sao.

Tô Vũ đàn với một tiết tấu chậm chạp triền miên, nàng nhảy ra một cảm xúc rất tang thương.

Khi ấy pháo hoa đầy trời, nhưng cũng chẳng xóa nổi bóng dáng xinh đẹp trong đáy mắt hắn.

Sau đó, có một thứ lông vũ nhẹ bỗng từ trên trời rơi xuống, tung bay ở trong lòng bàn tay của Thẩm Nguyệt.

Nàng xem xét một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tô Vũ, tuyết rơi rồi”.

Nàng hơi ngẩng đầu, lờ mờ trông thấy những bông tuyết trắng rơi xuống cùng một chỗ với những điểm pháo hoa lạnh như băng kia.

Chúng rơi vào giữa lông mày của nàng, trong tóc nàng, giữa tay áo của nàng.

Nàng cảm thán: “Đây là trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, đẹp quá. Ta cứ tưởng rằng năm nay sẽ không có tuyết”.

Tô Vũ nhìn nàng và nói: “Đúng vậy, đẹp thật”.

Thế là nàng đã đến Đại Sở được một năm.

Một năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng đã nhận lại được rất nhiều tình cảm thật lòng.

Dưới cơn tuyết kéo dài, Thẩm Nguyệt quay đầu, nhìn thấy tuyết trắng rơi vào trên áo đen của Tô Vũ, mặc dù là dưới lớp đèn đuốc đỏ bừng nhưng vẫn trông thuần khiết vô cùng.

Nàng mặc kệ cho bản thân đang xoay tròn, cảm nhận được tuyết đọng, nhưng vẫn không hề thấy lạnh.

Ngón tay trên dây đàn của Tô Vũ bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tiếng đàn bỗng nhiên gợn sóng, tiết tấu trở nên nhanh chóng, chìm nổi vô biên.

Thẩm Nguyệt rất nhạy cảm với âm nhạc, một khi đã hòa mình vào trong âm nhạc thì sẽ biểu diễn theo tiết tấu, thế là nàng cũng xoay càng nhanh, sợi tóc tung bay, mặt mũi như tranh vẽ.

Không bao lâu sau, lớp tuyết lưa thưa đã tạo thành một lớp băng trắng mơ hồ ở trên boong tàu.

Trong cái chớp mắt cuối cùng, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên trật chân, sau đó ngã về phía Tô Vũ.

Khi Thẩm Nguyệt ngã ở trong lòng hắn, ngón tay hắn lại đè vào dây đàn, như ẩn chứa rất nhiều khí thế, âm điệu gấp rút mà mạnh mẽ, sau đó im bặt, cả thế giới trở nên yên tĩnh, kết lại một dấu chấm tròn viên mãn cho khúc nhạc.

Bình Luận (0)
Comment