Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 29


"Không cần đâu, ta đã trả lại những gì mà Tần tướng quân đã làm với ta rồi, nhưng nghĩ lại ta vẫn cảm thấy chưa đủ, về sau ta sẽ còn khiến cho hắn ta phải chậm rãi trả giá", Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà cười nói.

"Chẳng qua Tần Như Lương cứ khăng khăng là ta đánh ngươi.

Nếu như ta thật sự đánh ngươi thì ta nhất định sẽ đánh vào mặt của ngươi trước.

Ta còn dặn hắn nhớ xem thử sau lưng ngươi có vết thương gì không, nếu như chính ngươi tự tạo ra vết thương thì có lẽ sẽ không tạo ra được sau lưng, hoặc cũng có thể ngươi muốn tất cả mọi người phải nhìn thấy cho nên không để ý đến phía sau lưng.

Không phải ngươi đã nói rằng mình bị ngã sao, chắc cho dù có ngã thì chân cũng chẳng bị làm sao đâu nhỉ?"
Lời này vừa nói ra thì khuôn mặt của Liễu Mi Vũ đã trở nên tái xanh, chiếc khăn tay bị nàng ta siết chặt.

Hai ngày trước Tần Như Lương vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã đến Phù Dung Uyển của Liễu Mi Vũ, khi bôi thuốc cho nàng ta thì hắn ta đã hỏi về vết thương trên lưng của nàng ta, chuyện đó nàng ta vẫn còn nhớ rõ.

Hóa ra tất cả là có nguyên do! Đều là do Thẩm Nguyệt tác quái!
Lúc đó Liễu Mi Vũ vẫn chưa để ý nhiều nhưng hiện tại nàng ta liền trở nên lo lắng, không biết Tần Như Lương đã biết được chuyện gì.

Không ngồi thêm được bao lâu thì nàng ta đã không yên lòng, nhanh chóng dẫn Hương Phiến rời đi.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn theo bóng lưng hai chủ tớ bọn họ rời khỏi tiểu viện, Ngọc Nghiên ở bên cạnh thì thầm: "Nô tỳ vừa nhìn thấy bóng dáng làm bộ làm tịch của ả ta thì đã cảm thấy bất an, sao công chúa còn muốn gặp bọn họ chứ?"

Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Không nhịn được, ta nhàn rỗi quá”, nói đoạn nàng lại hưng phấn hỏi: “Ngươi có thấy Hương Phiến kia khá đẹp không, khi đi thắt lưng còn uyển chuyển hơn cả Liễu Mi Vũ".

Ngọc Nghiên nhíu mày, giậm chân nói: "Công chúa còn có thời gian để ý đến chuyện đó sao? Liễu thị có tính tình như vậy thì Hương Phiến kia chắc chắn cũng chẳng ra gì!"
Thẩm Nguyệt đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, dựa đầu vào ghế tựa, nhẹ giọng nói: "Hương Phiến, ngươi sắp tới số rồi đó!"
Ngọc Nghiên nghe thấy những lời nói rõ ràng của Thẩm Nguyệt thì không biết tại sao lại cảm thấy run rẩy.

Tới số? Sao công chúa lại cảm thấy ả nô tỳ kia sẽ gặp xui xẻo chứ? Nhưng chính tay Hương Phiến đã hủy hoại khuôn mặt của công chúa, ả ta gặp xui xẻo là đáng lắm!
Mặt trời đã lên cao, Ngọc Nghiên dìu Thẩm Nguyệt vào nhà nghỉ ngơi.

Nhóc con trong bụng rất hiếu động, ngày nào cũng đá Thẩm Nguyệt đến mấy lần.

Có khi nửa đêm lúc nàng đang ngon giấc thì liền bị nó đá tỉnh.

Đứa trẻ đã gần năm tháng, bụng Thẩm Nguyệt đã hơi phồng lên nhưng vẫn không nhìn thấy rõ bởi vì nàng có thân hình quá gầy.

Ngoài ra nàng còn thường mặc quần áo rộng rãi cho nên không nhìn kỹ thì sẽ không thể biết được.

Bây giờ nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn kỹ khuôn mặt của mình trong gương.

Thuốc mỡ mà Liên Thanh Châu gửi đến lần trước thật sự có tác dụng, sau khi bôi một tháng thì vết sẹo đã mờ đi đáng kể, vùng da xung quanh cũng mịn màng sáng bóng hơn trước.

Như vậy thì chuyện vết sẹo trên khuôn mặt nàng biến mất chỉ là vẫn đề thời gian.

Thẩm Nguyệt vẫn tạo ra một vết sẹo giả để dán lên trên vết sẹo thật đã gần như biến mất, vẫn giả làm một người phụ nữ xấu xí.

Ngọc Nghiên bĩu môi lẩm bẩm: "Công chúa, ai cũng muốn mình xinh đẹp hơn, chỉ có người là muốn bản thân của mình xấu đi mà thôi.

Sau khi khuôn mặt của công chúa lành hẳn thì không biết còn xinh đẹp hơn Liễu thị kia bao nhiêu!"
Thẩm Nguyệt không đáp.

Triệu thị đã sắc thuốc đưa tới, chuẩn bị thay than đốt trong lò.

Thấy vậy, Thẩm Nguyệt liền nhặt một vài mẩu than đen lên, vừa suy nghĩ vừa dùng than vẽ lên giấy.

Ngọc Nghiên và Triệu thị nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc tán thưởng.


Một lúc sau thì trên tờ giấy đã xuất hiện hình người thu nhỏ, thoạt nhìn trông rất dễ thương ngộ nghĩnh.

Ngọc Nghiên ngạc nhiên nói: "Không ngờ than đen cũng có thể dùng để vẽ tranh, công chúa thật lợi hại, bức tranh này cũng thật kỳ lạ".

Thẩm Nguyệt cười nhẹ nói: "Lúc trước ta vừa có thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm ăn vừa có thể dựa vào tài hoa của mình, hiện tại thì khuôn mặt đã không còn nhưng tài hoa vẫn chưa mai một".

Nàng suy nghĩ mình chỉ vẽ một bức tranh châm biếm bốn khung, nhân vật bên trong tuy không giống với phong cách vẽ người ở Đại Sở nhưng vẫn sống động như thật.

Ngọc Nghiên và Triệu thị trong nháy mắt đã nhận ra nhân vật trong tranh, rõ ràng là đang vẽ Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ! Bên cạnh còn có ghi mấy chữ: gà và chó không được phép vào!
Thẩm Nguyệt ném bức tranh cho Ngọc Nghiên rồi nói: "Dán nó ngoài cửa đi".

Ngọc Nghiên không sợ gây ra chuyện lớn, liền vui vẻ cầm nó đi dán.

Triệu thị thấy vậy liền nói: "Công chúa, chuyện này không tốt lắm đâu".

Thẩm Nguyệt liếc mắt cười nói: "Triệu mụ, ta đang mang thai.

Ngươi có biết trong lúc mang thai thì điều quan trọng nhất là gì không?"
"Nô tỳ không biết".

Thẩm Nguyệt nói: "Điều quan trọng nhất là ta phải được vui vẻ.

Nếu như ta không vui vẻ thì đứa trẻ cũng sẽ không vui vẻ".


"Nhưng nếu tướng quân phát hiện..."
"Cứ bảo hắn ta tới nói lý lẽ với ta!"
Nhưng Tần Như Lương sao có thể đến Trì Xuân Uyển mà không có chuyện gì chứ?
Sau khi Liễu Mi Vũ trở về, nàng ta đã lo lắng đợi Tần Như Lương cả buổi chiều.

Tần Như Lương Hoàng cuối cùng đã trở về, vừa trở về đã tới thăm nàng ta.

Liễu Mi Vũ cởi áo khoác cho hắn ta, trông y hệt một hiền thê lương mẫu điển hình.

Nhưng nàng ta luôn nhớ đến những gì Thẩm Nguyệt nói lúc sáng, nàng ta phải tự mình kiểm tra Tần Như Lương thì mới cảm thấy yên tâm được.

Vì vậy sau khi đi tới đi lui một hồi thì Liễu Mi Vũ liền tìm cơ hội chuyển đề tài: "Mi Vũ nhớ lần trước tướng quân nói muốn bôi thuốc cho vết thương sau lưng Mi Vũ, bây giờ nghĩ lại Mi Vũ mới nhớ ra.

Lúc ấy nhờ có Hương Phiến che chở cho ta, lưng ta lại kề sát tường cho nên mới không bị công chúa đánh trúng".

Tần Như Lương vốn đã quên đi chuyện này nhưng bây giờ Liễu Mi Vũ lại nhắc tới khiến cho hắn ta cảm thấy có chút bất ngờ.

Như thể nàng ta đang cố che giấu điều gì đó vậy..

Bình Luận (0)
Comment