Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 243

Chiến trường vô số thây xác, phải tìm từng cỗ thi thể một, xem rốt cuộc là Tần Như Lương có ở trong đó hay không.

Trước khi tìm được thì Thẩm Nguyệt cũng không tin Tần Như Lương thật sự chết trận.

Mới mấy tháng ngắn ngủi đi qua, Thẩm Nguyệt vẫn nhớ rõ trước khi đi Tần Như Lương còn nhờ nàng trông nom phủ tướng quân và dáng vẻ uy phong lẫm liệt của hắn ta khi hiệu lệnh tam quân.

Những ân oán kia giống như vẫn còn từ hôm qua.

Không phải nàng khổ sở, vì trong ấn tượng của nàng thì Tần Như Lương còn không có tư cách để nàng căm hận hay ghét bỏ.

Bây giờ hắn ta thua trận, sống chết không rõ, thật sự là do nàng hại sao?

Thẩm Nguyệt luôn cho là hắn ta nhìn sai người.

Nhìn lầm Thẩm Nguyệt nàng, cũng nhìn lầm Liễu Mi Vũ, và nhìn lầm chính bản thân mình.

Ngọc Nghiên nói: “Có nhiều chuyện đều là nhân quả báo ứng cả, Tần tướng quân thích Liễu thị như thế, Liễu thị tâm địa ác độc như thế, là nàng ta tạo nghiệp cho Tần tướng quân. Sao nàng ta không nghĩ đến công chúa trước kia ba phen mấy bậy suýt thì mất mạng vì nàng ta chứ”.

“Công chúa nói đúng, nếu muốn chỉ trích ai là người hại chết Tần tướng quân thì chính là Liễu thị mà ra, sao công chúa lại thở dài chứ”, Thôi thị hỏi.

Thẩm Nguyệt nói: “Có đôi khi ta cũng muốn hận Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta còn càng không có tư cách để ta hận. Ta đang thở dài về chuyện Liễu Mi Vũ hủy hoại Tần Như Lương thôi”.

Nếu không vì nàng ta thì Tần Như Lương có lẽ sẽ là một người tốt.

Thẩm Nguyệt từng thấy một mặt không tệ của hắn ta, cho dù sau này nàng đã xóa sạch toàn bộ ấn tượng đó đi.

Liễu Mi Vũ trăm phương ngàn kế đoạt lấy Tần Như Lương, cuối cùng lại biến thành thế này thì Liễu Mi Vũ thật đúng là đáng giận đến cực điểm.

Vài ngày sau, phương Nam truyền đến chiến báo lần hai.

Quân Đại Sở đang dọn dẹp chiến trường, hơn vạn bộ thi thể bị đốt cháy.

Họ đều phân biệt kỹ càng từng thi thể, nhưng không tìm thấy Tần Như Lương.

Có điều họ phát hiện khôi giáp dẫm máu của Tần Như Lương, cùng một bộ thi thể tàn tạ bên cạnh.

Thi thể mà bị chặt phá thành ngàn mảnh nhỏ thì đúng là không cách nào phân biệt.

Đến đây thì mọi chuyện giống như đã kết thúc.

Nếu thi thể tàn tạ kia không phải Tần Như Lương thì sao lại có khôi giáp dưới đất.

Tất cả đều cho rằng đó là Tần Như Lương.

Trong lúc nhất thời, cả triều tràn ngập tiếng hô ai oán, phủ tướng quân khóc ròng.

Thẩm Nguyệt cũng không quá tin tưởng.

Chỉ dựa vào bộ áo giáp và chân cụt tay đứt thì sao có thể xác định đó chính là Tần Như Lương được?

Trong cung nhanh chóng truyền thánh chỉ đến.

Thẩm Nguyệt nhìn bầu trời âm u, chắc là sắp có một hồi dông tố đến, đột nhiên lại thấy có chút buồn.

Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: “Lấy chút nước gừng qua đây”.

Ngọc Nghiên lấy nước gừng đến, Thẩm Nguyệt dùng nước gừng lau mắt, để mắt mình trông vừa đỏ vừa sưng.

Sau đó thì thay đồ vào cung theo chỉ dẫn của người trong cung.

Lúc gặp hoàng đế, nàng vén áo quỳ xuống, chưa kịp nói gì đã chảy nước mắt, nức nở nói: “Thần muội tham kiến hoàng thượng”.

Hoàng đế cũng rất đau xót ưu phiền, nói: “Tĩnh Nguyệt hãy bình thân”.

Hoàng đế thấy mắt nàng sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, trông rất bi thương đau lòng.

Hoàng đế hỏi: “Trong phủ tướng quân thế nào rồi?”

Thẩm Nguyệt lau mắt nói: “Trong phủ vẫn ổn, chỉ là bất ngờ hay tin tướng quân gặp nạn thì đều đau đớn không nguôi. Thần muội không muốn tin tướng quân cứ như vậy mà chết trận, đó không chỉ là thiệt hại của phủ tướng quân mà còn là của Đại Sở nữa. Trước khi tận mắt nhìn thấy thì phủ tướng quân quyết không cử tang”.

Hoàng đế cảm khái: “Xem ra ngươi luôn thật lòng với Tần Như Lương, trẫm cũng không tin”.

Sau đó ông ta lại nói: “Chiến sự biên quan trước mắt chưa yên ổn, nếu thật là đại tướng quân, đại tướng quân hi sinh vì nước, hài cốt chưa lạnh, theo lý nên đưa về quê cũ an táng, Tĩnh Nguyệt, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý”.

Thẩm Nguyệt rơi lệ phúc lễ: “Xin nghe theo lời của hoàng thượng”.

“Đường đi từ phương nam đến kinh thành xa xôi ngàn dặm, bây giờ thi cốt đang ở biên quan, trẫm mệnh lấy hàn băng trấn thủ, đảm bảo cho thi cốt không hỏng”, hoàng đế nói: “Trẫm muốn ngươi đi đón đại tướng quân trở về”.

Lòng Thẩm Nguyệt trầm xuống, cúi đầu, không để lộ cảm xúc.

Hoàng đế nhìn nàng chăm chú, nói: “Ngươi và đại tướng quân có tình cảm sâu đậm, cho dù bộ thi cốt kia bị phá hủy hoàn toàn, nhưng trẫm nghĩ ngươi chắc chắn có thể xác nhận đó là tướng quân hay không”.

Từng tiếng hoàng đế nói vang lên trong đầu Thẩm Nguyệt: “Nếu đúng thì ngươi đưa hắn ta quay về, nếu không phải thì hắn ta vẫn còn đường sống. Trẫm không ép ngươi, đường này gian khổ trùng trùng, nếu ngươi không muốn thì trẫm sẽ tìm người khác đi”.

Đã nói đến thế rồi, nàng có thể từ chối sao?

Thẩm Nguyệt biết mình không còn lựa chọn, nói: “Thần muội chỉ có một yêu cầu, mong hoàng thượng ân chuẩn”.

“Chỉ cần trẫm làm được thì sẽ làm, ngươi nói đi”.

Thẩm Nguyệt khóc không thành tiếng: “Đứa bé còn nhỏ, không biết gì hết, thần muội chỉ mong sau khi mình đi thì con có thể bình yên ở trong phủ tướng quân lớn lên”.

Tần Như Lương chết, Thẩm Nguyệt đi về phá nam, để lại đứa bé kia thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Hoàng đế nói: “Trẫm đồng ý”.

Thẩm Nguyệt từ trong cung đi ra, mặc cung phục hoa lệ đi suốt con đường dài rộng buồn tẻ.

Tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu, ngay sau đó là có cơn mưa giội xuống.

Lúc xuân hạ giao mùa, mưa rơi ẩm ướt trên người vẫn mang chút lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment