Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 186

Tiếng khóc của Bắp Chân rất to và rõ, Thôi thị dỗ một hồi rồi nói: “Bắp Chân ngoan, không sao rồi, nhị nương sẽ đi tìm người chữa trị cho mẹ của Bắp Chân nhé, đừng khóc”.

Bắp Chân giống như hiểu được lời Thôi thị nói, dần ngưng lại tiếng khóc.

Thôi thị lạnh lùng nhìn Triệu thị rồi nói: “Nếu ta đến muộn nữa thì Bắp Chân sẽ bị ngươi bịt mồm đến chết đấy! Đến lúc ấy ngũ mã phanh thây ngươi cũng không bồi thường được tội lỗi của ngươi đâu! Ngươi tốt nhất là ở trong phòng này đi, chờ ngày mai công chúa khỏe lại rồi xử lý ngươi!”

Thôi thị lạnh lùng quay đi, mặc kệ Triệu thị ngã dưới đất. Sau khi sắp xếp cho Bắp Chân xong, khóa cửa phòng Triệu thị lại rồi Thôi thị mới đi bẩm báo cho Tô Vũ.

Lúc Tô Vũ đến thì Thẩm Nguyệt vẫn còn đang mơ hồ.

Nàng cảm nhận được một bàn tay mát lạnh nắm chặt mình, giống như gió mát mùa hè mà cũng lại như làn sương mùa đông.

Tô Vũ đi cùng Thôi thị, Ngọc Nghiên biết Tô Vũ không phải người ngoài, vẫn nằm trong phạm trù cho phép đến gần công chúa.

Trên đường đến đây, Tô Vũ đã lệnh cho Thôi thị phải làm gì.

Tô Vũ vừa đến, Thôi thị đã kéo Ngọc Nghiên đi lấy nước nóng với mình.

Nếu là đàn ông thì không cần lo ngại, trúng thuốc thì chỉ cần ngâm nước lạnh là tỉnh táo như cũ.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại là nữ, thân thể yếu hơn, có thể sẽ bị phản ứng không tốt, nếu nhiễm cảm lạnh thì càng tệ.

Tô Vũ cần giúp nàng bài xuất dược tính ra ngoài, nếu không thì nàng sẽ phải chịu giày vò khổ sở.

Thẩm Nguyệt cảm nhận được sự mát lạnh của tay hắn, bèn gối đầu lên tay hắn, khí tức này khiến nàng an tâm.

Nàng chớp mắt nhìn dung mạo mơ hồ trước mặt, cố gắng nói: “Tô Vũ?”

Giọng nói triền miên kia khiến lòng người tan chảy.

Tô Vũ ừ lại.

Nàng cố sức híp mắt lại nhìn hắn cho rõ hơn, rồi bỗng nhiên giơ tay lên chạm vào mi tâm của hắn: “Sao ngươi lại nhíu mày?”

Tô Vũ khẽ nói: “Ta muốn giúp cô giải dược, nhưng cô cứ bắt lấy tay ta không thả, ta có phải ba đầu sáu tay đâu”.

“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non.

Ánh mắt Tô Vũ tối lại, lập tức kéo Thẩm Nguyệt lên, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng.

Thẩm Nguyệt khoác tay lên vai hắn, khổ sở nói: “Sao ngươi lại đến đây? Cười nhạo ta vào lúc này à?”

“Nếu ta đến để cười thì chẳng phải nên cười rồi hay sao?”, hắn nói thật nhỏ: “Nhưng ta lại không cười nổi đây này”.

Thẩm Nguyệt khàn khàn cười: “Cũng có lúc ngươi không cười nổi cơ đấy”.

Hắn vuốt ve mái tóc dài sau vai nàng, miết vạt áo nàng, khẽ mở ra.

Thẩm Nguyệt vô ý thức bắt được tay của Tô Vũ, gương mặt nàng nóng bỏng, hô hấp như phun lửa, khó hiểu nói: “Ngươi muốn lấy thân ra để giải dược cho ta à?”

Tô Vũ đáp: “Nếu cô thành tâm mời thì ta cũng không ngại”.

Nàng tới gần hắn, cảm nhận được hô hấp của hắn, ngửi mùi trầm hương trên người hắn, trong lúc lơ đãng còn chống tay vào ngực hắn, cảm giác được nhịp đập của trái tim hắn.

Trái tim nàng rung động, có một cảm giác kỳ diệu.

Cần cổ thon dài của Thẩm Nguyệt ửng đỏ, nàng khẽ cúi thấp đầu, Tô Vũ dễ dàng tránh được tay của nàng, lột vạt áo của nàng ra, để lộ bả vai tinh xảo mượt mà.

Xương quai xanh dưới vai như ẩn như hiện, Thẩm Nguyệt cảm thấy toàn thân sôi trào, không kìm được mà thở dốc, trái tim tán loạn theo hô hấp.

“Tô Vũ...”

Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy tóc ra trước ngực nàng, đỡ eo nàng để nàng tựa vào ngực mình, thấp giọng nói: “Cô dựa vào ta như thế thì ta sẽ không nhìn thấy gì”.

Hắn không phải Tần Như Lương, chưa từng khiến nàng phản cảm, cũng chưa từng khiến nàng bài xích.

Chắc bởi vì hắn là Tô Vũ.

Chắc là hắn có thể khiến nàng dỡ hết mọi sự phòng bị, ngoài hắn ra thì không ai được phép.

Tô Vũ nói: “Cố gắng chịu đựng”.

Nói xong, hắn cầm ngân châm lần vào huyệt vị, chuẩn xác đâm vào.

Thẩm Nguyệt ghé vào tai hắn kêu rên.

Quá trình này giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm thân thể nàng, khiến nàng đau ngứa từ tận trong xương.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Tô Vũ, ngươi đúng là chính trực đứng đắn”.

“Nếu ta là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì có khác nào cầm thú?”, Tô Vũ đáp.

“Ngươi nói chuyện với ta đi, di dời sự chú ý của ta”, Thẩm Nguyệt cố gắng khống chế không cho mình phát ra những âm thanh xấu hổ.

“Sự chú ý gì cơ?”, Tô Vũ vừa nhanh tay châm vào huyệt vị của nàng, vừa sâu thẳm nhìn vào sống lưng xinh đẹp đang căng cứng của nàng: “Sự chú ý của cô đang dồn hết vào ta à?”

“Ưm...”, Thẩm Nguyệt cong tay, càng nắm chặt góc áo của hắn.

“A Nguyệt, cô có cảm giác với ta à?”

Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải là chuyện rõ rành rành à? Ta thì trúng thuốc, đang có nhu cầu sinh lý và cố kìm nén cảm xúc muốn đè ngươi xuống rồi ăn thịt ngươi đây này, cho nên ngươi đến đây làm gì chứ hả!”

Tô Vũ châm cây ngân châm cuối cùng vào, xương cốt của Thẩm Nguyệt cũng run lên, bắt đầu đổ mồ hôi.

Nàng loáng thoáng nghe thấy Tô Vũ nói: “Nếu cô muốn ăn thịt ta thì ta cũng không ngại, nhưng phải thận trọng suy nghĩ, nhỡ sáng mai cô hối hận và muốn giết ta thì sao?”

Thẩm Nguyệt khó chịu lại tức giận: “Ngươi rất giỏi lấy cớ nhé, ta đã thế này rồi mà ngươi còn trấn tĩnh như thế, chứng tỏ ngươi không có cảm giác gì với ta, thế sao ngươi lại cứ thích chặn họng ta vậy?”

“Ta nào phải thánh nhân, ta không làm được kiểu lòng không tạp niệm”, Tô Vũ khẽ nói: “Sao cô biết trong lòng ta không có mãnh thú hay ma quỷ chứ?”

Thẩm Nguyệt giật mình, lòng bàn tay vân vê vạt áo của hắn, nhất thời hô hấp toàn là khí tức của hắn.

Nàng hít thở nhanh, không biết là nghe thấy tiếng tim đập của ai, nói: “Mặc dù ngươi giỏi lấy cớ, nói chuyện hay lạc đề, nhưng ta nghe vậy cũng thấy có chút động lòng”.

Tô Vũ khẽ dừng lại, giảm âm lượng, nói: “Ta cũng có nhu cầu đấy, nếu cô cứ trêu ta thì sẽ nguy hiểm lắm”.

Thẩm Nguyệt dán mặt vào áo hắn, quần áo mát lạnh mà mềm mại của hắn khiến nàng dễ chịu vô cùng.

Sợi tóc bên thái dương ướt nhẹp mồ hôi, dán vào gương mặt nàng, nàng nghe Tô Vũ nói thế thì yếu ớt nhếch môi, không nói thêm tiếng nào nữa.

Sau khi chịu đựng qua thời điểm gian nan nhất, cả người nàng trở nên vô lực, không nói thêm được câu nào.
Bình Luận (0)
Comment