Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 168


Thôn dân nấu nướng, mây chiều đến muộn, gió nhẹ vờn quanh, trong một thoáng ngước mắt nhìn lên chỉ thấy giật mình, mỹ cảnh như họa.

Khói lửa nhân gian, chẳng qua cũng chỉ đến thế.

“Tại sao không về thẳng kinh thành mà phải tới nơi này?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Tô Vũ đáp: “Trời đã tối rồi, không bao lâu nữa cổng thành sẽ đóng lại, bây giờ mới quay về cũng không kịp nữa”.

“Chúng ta có thể ngồi xe ngựa mà”.

Tô Vũ nheo mắt hỏi: “Dưới chân núi này lấy đâu ra xe ngựa cho cô ngồi”.

“Chiếc xe ngựa mà chúng ta ngồi khi đến đây đâu?”
“Ta bảo người ta về trước rồi”.

Thẩm Nguyệt giận dữ: “Ta thấy ngươi cố tình thì có, ngay từ đầu đã không định trở về vào hôm nay đúng không! Ngươi là kẻ độc thân chẳng ai ngó thì không cần để ý, nhưng ta còn có gia đình, Bắp Chân, Ngọc Nghiên và nhị nương đang đợi ta, tối nay ta phải quay về! Lát nữa tới thôn nhà người ta, xem thử có thể mượn được xe ngựa không, chạy về kinh thành may ra vẫn còn kịp”.

“Nhị nương và Ngọc Nghiên sẽ chăm sóc tốt cho Bắp Chân mà, cô cũng không yên tâm à?”
“Ta không thể nào yên tâm được!”
“So với điều này, cô không yên tâm rằng Tần Như Lương sẽ truy cứu tại sao cô đi cả đêm không về, hay là không yên tâm vì qua đêm ở bên ngoài với ta hơn?”

Thẩm Nguyệt nghẹn họng: “Ta và Tần Như Lương có cuộc sống riêng, hắn ta lấy đâu ra tư cách chất vấn ta?”
Tô Vũ cười cười: “Vậy là không yên tâm qua đêm bên ngoài cùng ta rồi”.

Thẩm Nguyệt buồn bực: “Tại sao ngươi giỏi đổi đề tài như vậy chứ?”
Tô Vũ chậm rãi đáp: “Trước đây ta từng nói bên ngoài thành có một sư phụ làm mộc, hôm nào đó sẽ dẫn cô đi xem thử.

Nếu ta không nhớ nhầm, hình như cô đồng ý rồi”.

Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi nói rằng sư phụ dạy ngươi điêu khắc ở ngay trong thôn này?”
Tiến vào thôn, nghe được âm thanh chó sủa từ đầu thôn vọng tới, gà vịt về chuồng, còn cả tiếng gia chủ đứng dưới mái hiên cao giọng quát tháo.

Tô Vũ gõ cửa một viện tử.

Người mở cửa là một bà lão với mái tóc bạc phơ.

Trông có vẻ như người này rất quen thuộc với Tô Vũ, trông thấy Tô Vũ đến, vội vàng mời hắn và Thẩm Nguyệt vào trong.

Thẩm Nguyệt vừa bước qua viện tử đã thấy nơi nào cũng là hoa văn được chạm trổ tinh xảo, chắc hẳn vị sư phụ này tuổi đã cao, mỗi ngày dùng chúng để luyện tay nghề.

Bà lão nói, điêu khắc chính là tình yêu trọn đời của sư phụ, ông ấy từng nhận khá nhiều đồ đệ, nhưng không một ai vừa kiên trì vừa có trình độ cao như Tô Vũ, bởi thế hắn rất được sư phụ yêu mến.

Sau khi biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bà lão dẫn nàng tới một căn phòng để thay áo vải sạch sẽ.

Thẩm Nguyệt vừa thay y phục xong, búi tóc lên, bước ra ngoài, bà lão cứ nhìn nàng chằm chằm, không ngừng gật đầu đầy vui mừng mà cảm thán: “Đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Sau đó Thẩm Nguyệt sờ sờ mó mó nhìn nhìn ngó ngó trong viện tử, vô cùng tò mò.

Tô Vũ và sư phụ làm mộc đang trò chuyện trong sảnh chính.

Sư phụ nhìn Thẩm Nguyệt trong viện tử, chòm râu bạc phơ thoáng rung lên: “Mấy năm trước ngươi bằng lòng theo ta học thứ kỹ nghệ này, nói là muốn khắc một món quà tặng người ta, là tặng cho đứa trẻ đó sao?”
Tô Vũ dùng thân phận vãn bối khiêm nhường và hiền hòa ngồi ngay ngắn trên nệm ngồi, nhìn bức tượng gỗ trong tay sư phụ mà nói: “Để sư phụ chê cười rồi”.

“Ta nhớ năm đó khi mới học, vật đầu tiên mà ngươi chạm khắc là một con búp bê, đã đem tặng cho người ta chưa?”
Tô Vũ khẽ cười, trong ánh mắt lộ vẻ chua chát: “Khi ấy học nghệ chưa thông, khắc không đẹp lắm, sau đó nàng trả lại ta rồi”.

“Bây giờ người khắc rất tốt, khắc thêm vài cái nữa, tặng cho nàng, để nàng vui vẻ”, sư phụ cười ha hả.


Tô Vũ nghiêng đầu nhìn về viện tử, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng đó, gật đầu đáp: “Đồ đệ sẽ làm vậy”.

Nếu mỹ cảnh nhân gian có thể đưa vào đồ gỗ, hắn nhất định sẽ khắc cảnh tượng đẹp nhất đưa cho nàng, không phải vì điều gì khác, chỉ để đổi lấy nụ cười tươi tắn hơn.

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn về phía sảnh, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Tô Vũ.

Trong sảnh, ánh sáng khá yếu, đôi mắt của hắn lại đen đến phát sáng, như sao trời.

Nàng cứ cảm thấy kỳ lạ, như thể vị sư phụ làm mộc kia và Tô Vũ đang nói xấu sau lưng nàng vậy.

Nói ra thì Tô Vũ và họ cũng có cả một câu chuyện.

Sau này khi Thẩm Nguyệt ngồi xuống ăn cơm cùng họ mới được biết.

Nhiều năm trước, Tô Vũ bị người ta truy sát, hôn mê ở bên ngoài, may mà được đôi vợ chồng già này cứu giúp mới giữ được tính mạng.

Trong thời gian dưỡng thương, hắn theo sư phục học điêu khắc, chớp mắt đã qua nhiều năm, hắn chưa từng lười biếng.

Sau khi ăn cơm tối xong, trong sảnh thắp đèn dầu, Thẩm Nguyệt phấn khích nhìn sư phục chạm khắc một vài loại hình, cũng nghiêm túc học hỏi đôi chút.

Con dao trổ trong tay sư phụ như có sinh mệnh vậy, chẳng được bao lâu đã khắc xong một con vật nhỏ, sống động như thật.

Thẩm Nguyệt cũng cầm dao khắc vạch ra vài đường rất ra dáng, nhưng kết quả hoàn toàn không nhìn nổi.

Bà lão cũng nháy mắt ra hiệu cho sư phụ mấy lần liền.


Phản ứng của sư phụ hơi chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra, ông cùng bà lão về phòng nghỉ ngơi, còn dặn Thẩm Nguyệt rằng nếu muốn học thì có thể hỏi Tô Vũ, dù sao thì Tô Vũ cũng là đồ đệ của ông ấy trong lĩnh vực này.

Sảnh chính chỉ thoáng chốc đã trống rỗng, có cảm giác yên bình lâu rồi không gặp.

Thẩm Nguyệt một tay cầm khúc gỗ, một tay cầm dao khắc, thỉnh thoảng lại vạch ra một đao: “Tại sao ngươi lại thích môn thủ công này?”
“Có thể rèn luyện tâm tính của một người, thử thách khả năng nhẫn nại”, Tô Vũ đáp: “Càng yêu thích thì càng phải chăm chút đẽo gọt, không nỡ bớt đi nhát đao nào”.

Tô Vũ hỏi: “Cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn chưa?”
Thẩm Nguyệt gật gật đầu.

Thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác căng tức cũng biến mất, vô cùng nhẹ nhàng.

Tô Vũ thò tay tới từ sau lưng nàng, cầm lấy khúc gỗ trong tay nàng, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm dao khắc của nàng.

Giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai: “Đừng dồn sức quá nhiều, nếu không dễ để lại vết chai trên đầu ngón tay”.

Hắn điều chỉnh tư thế của Thẩm Nguyệt rất kịp thời rồi hỏi thêm: “Muốn khắc thứ gì, ta dạy cô”.

Thẩm Nguyệt nhất thời không nghĩ ra nên buột miệng đáp: “Khắc ngươi trước đã, ngươi nói xem khắc ra có giống không?”.

Bình Luận (0)
Comment