Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 13


Trương thị sợ mất hồn mất vía, mồ hôi lạnh đổ ra liên tục, sững sờ nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt liếc bàn tay còn lại của bà ta, giọng nói ngả ngớn, có chút tà khí: “Cái tay này của ngươi vẫn bình thường đấy thôi? Muốn ta đút cho ăn? Hay là ta cũng đánh gãy luôn cánh tay kia của ngươi nhé”.

Trương thị lúc này dù có là kẻ ngu thì cũng đã hiểu được ý của Thẩm Nguyệt.

Hôm nay, bất kể thế nào, bà ta cũng phải ăn hết số cơm này.

Nếu bà ta không chịu ăn thì Thẩm Nguyệt sẽ đánh gãy luôn cái tay kia và bón cho bà ta!
Trương thị lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng, không còn kiêu căng ngạo mạn như ban đầu nữa, vội vã gật đầu nói: “Ta ăn, ta ăn!”
Trương thị không cầm đũa, một tay còn lại nhặt cơm thiu canh thiu nhét đầy trong miệng.

Bình thường bà ta đưa cho Thẩm Nguyệt ăn thì chẳng thấy có gì quá đáng, nhưng khi bà ta ăn vào thì mới biết thức ăn mình đưa có mùi vị gì!
Vừa ăn vào liền muốn nôn khan.


Thẩm Nguyệt không khó chịu gì cả, thản nhiên ngồi bên cạnh chờ bà ta ăn hết trong trạng thái nửa nuốt nửa ọe.

Tất cả hạ nhân trong phủ tướng quân đều phải nhường nhịn Trương thị mấy phần, bà ta chưa bao giờ chịu nhục như thế này cả!
Tiểu viện truyền ra tiếng khóc ai oán của Trương thị.

Lúc ấy, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang dùng bữa trong thiện phòng nên chuyện này cũng đã truyền đến tai bọn họ.

Trương thị hoảng sợ chạy ở phía trước, vừa chạy vừa gào khóc, như muốn lôi kéo sự chú ý của cả phủ.

Thẩm Nguyệt thì thờ ơ chắp tay sau lưng, đi thong thả phía sau, giống như đang tản bộ, lại như đang đuổi theo con vịt điên khùng phía trước.

Kết quả, Trương thị chạy xuyên qua phòng khách, nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ trước mặt chủ tử.

Bà ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể với Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ: “Tướng quân, phu nhân, cầu xin hai người hãy làm chủ cho nô tỳ! Công chúa điên rồi, công chúa muốn giết chết nô tỳ!”
Nói xong, bà ta nước mắt lưng tròng chìa bàn tay đầy máu tươi ra cho hai người xem.

Đây chính là chứng cứ phạm tội, ngón tay bà ta vẫn dính mảnh đũa, vô cùng đáng sợ.

Liễu Mi Vũ sợ hãi, nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn thẳng.

Sắc mặt Tần Như Lương trầm xuống.

Một bữa tối đang ngon lành mà con nô tỳ này lại giơ cánh tay máu me đầm đìa lên, thế thì còn tâm trạng nào mà ăn nữa!
Liễu Mi Vũ săn sóc hỏi: “Trương ma ma, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta biết ngươi luôn tận tâm tận lực trong phủ, sao mọi chuyện lại thế này?”
Liễu Mi Vũ hỏi cho có một câu, Trương thị liền khóc lóc kể lể: “Nô tỳ như thường lệ đưa cơm cho công chúa, công chúa không biết vì sao mà đột nhiên phát điên lên, lấy đũa chọc vào tay nô ty, còn định chặt luôn cổ tay nô tỳ! Nàng ta ép buộc nô tỳ ăn cơm thiu canh thiu, nô tỳ không chịu ăn, nàng ta liền đòi chặt tay nô tỳ!”

Trương thị khóc ròng, nói xong thì dập đầu xuống đất: “Cầu mong tướng quân và phu nhân làm chủ cho nô tỳ! Nếu không phải nô tỳ chạy nhanh thì giờ đã xuống suối vàng mất rồi!”
Liễu Mi Vũ vừa sợ vừa lo, nói: “Không ngờ công chúa lại ra tay ác độc với hạ nhân trong phủ như thế…”
Nàng ta tỏ vẻ loay hoay, quay sang Tần Như Lương, hỏi: “Nhưng dù gì thì cũng là công chúa, tướng quân, chàng xem chuyện này nên xử lý thế nào ạ?”
Tần Như Lương còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Nguyệt đã nhàn nhã đi vào trong thiện phòng.

Thấy Thẩm Nguyệt, ký ức hai ngày trước lập tức ùa về, trong lòng Liễu Mi Vũ vẫn đang tồn tại bóng ma, thân thể vô ý thức căng lên.

Gương mặt xấu xí của Thẩm Nguyệt đúng là càng nhìn càng tởm!
Bọn hạ nhân bên ngoài thấy Trương thị gào lên như thế, đều lén lút tới hóng chuyện.

Thẩm Nguyệt mới vừa đứng bên cạnh Trương thị, Trương thị bèn khoa trương chạy trốn, thậm chí còn chui xuống gầm bàn, vừa trơn trượt lại vừa xấu hổ.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Thẩm Nguyệt hung ác đến cực điểm, khiến Trương thị sợ hãi đến thế.

Thẩm Nguyệt cong khóe miệng, đứng từ trên cao nhìn xuống, mỉa mai nói: “Nghe nói ta muốn giết ngươi? Ngươi tận tâm tận lực như thế, ta giết ngươi làm chi?”
Trương thị trốn dưới gầm bàn, run rẩy nói: “Nô tỳ không biết ạ… công chúa đột nhiên phát điên lên, nô tỳ, nô tỳ không chống đỡ được, phu nhân… cầu xin phu nhân làm chủ cho nô tỳ…”
Thẩm Nguyệt nở nụ cười nhạt nhẽo: “Ta tự thấy là bản thân bây giờ đang rất minh mẫn, sao lại nhìn giống như phát điên chứ?”
Nàng vừa nói vừa kéo một cái ghế ra ngồi, lười biếng tựa lưng vào ghế, vắt chân lên, nói tiếp: “Ngươi đâu phải nô tỳ, ngươi vừa véo vừa mắng ta, ngươi phải là chủ nhân của ta mới đúng”.


Thẩm Nguyệt khom người xuống, đột nhiên vươn tay ra mạnh mẽ kéo cơ thể cồng kềnh của Trương thị ra ngoài.

Trương thị thấy nụ cười nơi khóe miệng của nàng thì mới bắt đầu run lẩy bẩy.

Thẩm Nguyệt nhìn bàn tay dính máu của bà ta, chớp mắt như không có việc gì: “Đúng, bàn tay này của ngươi là do ta làm.

Sao ta lại làm thế? Vì sao ta lại cho ngươi ăn thức ăn thiu nhỉ?”
Không chờ Trương thị trả lời thì sắc mặt Thẩm Nguyệt đã trầm xuống, mang theo cảm giác áp bức: “Ta tự nhiên xuống bếp lấy đồ thiu cho ngươi ăn à? Đó chẳng phải bát cơm bình thường ngươi đem đến cho ta hay sao?!”
“Nô tỳ oan quá…”
Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Oan quá? Vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc là ngươi tự thấy ta ngốc mà khinh, hay là có người thấy ta ngốc nên bảo ngươi đi khinh thường ta?”
Trương thị quỳ dưới đất, cắn răng cũng không dám nói, chỉ khóc hu hu.

Thẩm Nguyệt ngước mặt lên nhìn Tần Như Lương đang âm u lạnh lẽo: “Ta nói này đại tướng quân, dù sao ta đây cũng là công chúa, cứ để cho ta ăn cơm thiu canh thừa, không quần áo không chăn gối, muốn có thêm củi lửa cũng phải nhìn sắc mặt của mấy con hầu như thế, nếu truyền ra ngoài thì có dễ chịu không?”.

Bình Luận (0)
Comment