Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 129.1 - Chương 129.13

129: Đánh Cược Tính Mạng


Thẩm Nguyệt nói: "Không phải còn một ngày nữa sao, ngươi vẫn có thể đi tìm.

Nếu trước khi trời tối ngươi có thể tìm được thì chứng minh số mạng của Liễu Mi Vũ chưa tận, nếu như không tìm được thì cũng là số phận cả thôi!"
Nói xong, Thẩm Nguyệt xoay người trở về.

Tần Như Lương nói sau lưng nàng: "Nàng ấy không còn nhiều thời gian nữa, ta không thể tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng.

Tĩnh Nguyệt, cô giúp ta cứu nàng ấy được không?"
Thẩm Nguyệt dừng lại.

"Xem như ta cầu xin cô".

Đây là lần đầu tiên hắn ta hạ mình trước Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hắn ta, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Hôm nay ta đã phái Ngọc Nghiên đi tìm Liên Thanh Châu.

Liên Thanh Châu có một người bạn giỏi y thuật, nếu như hắn chịu giúp thì có lẽ ả ta sẽ còn có một con đường sống.

Đó là tất cả những gì mà ta có thể làm được".

“Nhưng nếu như hắn không thể nào giải được độc dược tỏa thiên hầu, hoặc là đơn thuốc mà hắn kê cũng giống như lang trung giang hồ kia cần phải sử dụng tử hà xa làm thuốc dẫn thì sao?”, Tần Như Lương lắc đầu nói: "Ta không thể chờ được lâu như vậy.

Mi Vũ thật sự sắp chết rồi".

Thẩm Nguyệt nắm chặt hai tay, lúc này nàng chỉ cảm thấy tức giận, lửa giận sắp đổ dồn lên đầu, nàng liền quay đầu lại nói với Tần Như Lương: "Tên lang băm đó bịa chuyện mà ngươi cũng tin hay sao? Ta còn không biết loại thuốc dẫn vớ vẩn đó chữa được kịch độc gì! Tần Như Lương, ngươi tỉnh táo lại đi!"
"Nếu như không tỉnh thì ta phải làm sao? Ta không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cứu Mi Vũ!"
Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như ngươi tin thì cứ tiếp tục đi tìm, đến tìm ta làm cái gì chứ?", tuy sắc mặt của nàng vô cùng khó coi nhưng nàng vẫn nhếch miệng cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không tìm được người bên ngoài cho nên liền nhớ ra trong nhà còn có một người? Ngươi đang muốn lấy nhau thai của con ta đi cứu Liễu Mi Vũ sao?"
Ngay khi Tần Như Lương nói ra chuyện thuốc dẫn thì nàng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng khi chính miệng nàng nói ra thì nàng lại đột nhiên cảm thấy một sự ớn lạnh xuyên từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu sau đó lan ra toàn thân.

Tần Như Lương áy náy nhìn Thẩm Nguyệt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Trước đây hắn ta chưa bao giờ nói một lời nào nhẹ nhàng với nàng như vậy.

Hắn ta nói, "Tĩnh Nguyệt, chỉ cần cô sẵn sàng cứu nàng ấy lần này thì ta hứa sẽ đồng ý tất cả những điều kiện của cô.

Ta nợ cô cả mạng của mình".

Thẩm Nguyệt kiên quyết từ chối: "Ta không làm!"
Tần Như Lương biến sắc, vừa thiếu kiên nhẫn vừa không cam lòng.

Thẩm Nguyệt lại nói: "Ta cũng không phải quan thế âm bồ tát, thân ta ta còn lo chưa xong sao ta phải quan tâm đến ả ta? Nếu như ả ta cần phải ăn nhau thai của phụ nữ có thai mới có thể sống được thì ả ta nên chết đi cho rồi, liên quan gì đến ta chứ?"
“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương quát lên: “Đó cũng là một sinh mệnh.

Ngươi muốn đứng nhìn nàng ấy chết như vậy sao?"
"Vậy ngươi muốn ta chết sao? Con ta cũng không phải ngày một ngày hai đã sinh! Có phải mỗi khi xảy ra những chuyện này thì ngươi đều muốn vừa bảo tồn thanh danh của mình vừa bảo tồn được sủng thiếp của mình cho nên không chút do dự hy sinh ta không?"
"Ta không muốn hi sinh cô, ta chỉ đang cầu xin cô giúp đỡ".

"Vậy sao ngươi không đi cầu xin người khác đi? Trên đời này thiếu gì phụ nữ mang thai, là ngươi sợ mang ác danh cho nên mới muốn xuống tay với ta!"
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, lại nói: "Trên đời này mỗi ngày đều có hàng vạn người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, nếu như lúc nào cũng bắt ta phải quan tâm đến những người không liên quan đến ta thì ta còn có thể sống được đến ngày hôm nay hay sao?"
“Ai nói không liên quan gì đến cô?”, Tần Như Lương hạ giọng nhưng âm cuối lại hơi cao giọng, cũng không biết là bởi vì tức giận hay là vì điên cuồng, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, thật sự trông như một kẻ mất trí, hắn ta nói: "Chẳng những cô muốn ta nói thẳng ra sao?"
Sấm sét lại nổ ra trên đầu hắn ta, sau đó có một tia chớp trắng kéo dài trên những đám mây như phá những đám mây đen thành từng mảnh nhỏ.

Hắn bước từng bước đến gần Thẩm Nguyệt rồi nói: "Cô có dám nói chuyện Mi Vũ trúng độc không liên quan gì tới mình không? Ta không so đo với cô cũng không có nghĩa là cô có thể giở trò với ta, xem ta giống như một kẻ ngốc".

Thẩm Nguyệt hất cằm, cười lạnh một tiếng nói: "Tần tướng quân, ta giở trò với ngươi thế nào?"
“Cô có quan hệ gì với thích khách đó?”, Tần Như Lương nói: “Từ chuyện ám sát trên phố đến chuyện hành thích trong cung rồi đến phủ tướng quân, người duy nhất có liên quan đến toàn bộ mọi chuyện là cô, Thẩm Nguyệt”.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không làm sao cô biết được hắn ta đang trốn trong phủ tướng quân? Cô đừng quên chính cô là người đã nhắc nhở ta nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất".

"Là do cô đã dẫn hắn ta đến Phù Dung Uyển hãm hại Mi Vũ đúng không? Cũng chính cô là người đã bày hắn ta bắt Mi Vũ làm con tin để hắn ta có thể trốn thoát!"
"Một khi hắn ta đã thoát thân thì có giữ Mi Vũ lại cũng vô ích, cho nên hắn ta liền nhẫn tâm hạ độc đẩy Mi Vũ vào chỗ chết!"

Hắn ta đến gần Thẩm Nguyệt với đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta nói đúng chứ?"
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của ngươi, không ngờ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi cuối cùng lại bị cắn ngược".

"Nếu như ta nói rằng Liễu Mi Vũ chưa bao giờ bị bệnh thủy đậu và chính ả ta là người che giấu thích khách, lang trung giang hồ ra vào Phù Dung Uyển không hề đáng tin, ta nói vậy thì ngươi có tin không?"
Tần Như Lương nói: "Đương nhiên là ta không tin.

Mi Vũ ở kinh thành thân cô thế cô, tại sao nàng ấy lại che giấu thích khách? Chỉ có cô có động cơ không trong sáng muốn giết chết nàng ấy!"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta và ngươi đánh cược với nhau, cho dù hôm nay ngươi không tìm thấy nhau thai thì Liễu Mi Vũ cũng tuyệt đối sẽ không chết.

Nếu như ả ta chết thì ta lấy mạng này đền cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Mạng của Liễu Mi Vũ không hề đáng để Thẩm Nguyệt dùng chính tính mạng của mình đánh cược nhưng Tần Như Lương vẫn không tin nàng, cho dù nàng có dùng tính mạng đánh cược thì Tần Như Lương vẫn không tin nàng.

Tần Như Lương nhìn nàng, tàn nhẫn nói: "Mạng của cô làm sao có thể sánh được với mạng của nàng ấy?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Như vậy thì ta với ngươi cũng chẳng còn gì để nói"..

130: Cha Nó Là Ai?


Sắc mặt của Tần Như Lương dịu xuống, hắn ta nói: "Nếu như không phải thời gian của Mi Vũ không còn nhiều thì ta cũng không muốn đến tìm cô. Ta cũng không muốn có thêm ân oán với cô. Tĩnh Nguyệt, ta thật sự đã cùng đường rồi".

Tần Như Lương nhìn vào mắt Thẩm Nguyệt, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai nàng rồi nói: "Tĩnh Nguyệt, anhta chỉ cầu cô cứu nàng ấy. Chỉ cần cô đồng ý cứu nàng ấy thì ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, sau này ta sẽ tận tâm tận lực đối xử tốt với cô, được không?"

Thẩm Nguyệt biến sắc, nàng cố gắng vùng vẫy bả vai nhưng lại phát hiện hai tay Tần Như Lương giống như kiềm sắt khiến cho nàng đau đến thấu xương.

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi buông ra!"

“Cô phải cứu nàng ấy”, Tần Như Lương nói.

"Ngươi muốn ta cứu ả ta như thế nào? Muốn mang ta đi mổ bụng rồi lấy nhau thai ra sao?", Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Như Lương, con của ta còn chưa đủ tháng, ta không có nhau thai cho ngươi!"

Tần Như Lương nhìn bụng nàng rồi nói: "Ta đã hỏi đại phu, đứa trẻ đã chín tháng, sinh non một tháng cũng không sao".

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt Tần Như Lương chậm rãi hướng lên nhìn Thẩm Nguyệt lần nữa, hắn ta nói: "Cho dù đứa trẻ này không còn nữa thì ta cũng có thể hứa với cô chúng ta còn có thể có một đứa con khác!"

"Ngươi đừng mơ tưởng!"

Thẩm Nguyệt giơ tay đấm mạnh vào cánh tay hắn ta, thấy hắn ta bất động, nàng lập tức tiếp tục đấm mạnh vào bụng hắn ta.

Tần Như Lương kêu lên một tiếng đau đớn, Thẩm Nguyệt tiếp tục nỗ lực đá vào đáy quần hắn ta, lúc đó hắn ta mới phải lùi lại hai bước trong đau đớn rồi để Thẩm Nguyệt thoát ra.

Thẩm Nguyệt loạng choạng lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

Nàng trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: "Ta đã sai lầm rồi, ngươi không chỉ là một kẻ điên mà còn là một kẻ tán tận lương tâm".

Sau đó, nàng liền quay đầu muốn chạy ra khỏi Trì Xuẩn Uyển, vừa chạy vừa hét lớn: "Triệu mụ! Triệu mụ! Bên ngoài có ai không, mau tới đây!"

Đáng tiếc, tiếng hét của nàng đều bị tiếng sấm át đi cho nên không ai có thể nghe thấy được.



Thẩm Nguyệt còn chưa kịp chạy khỏi Trì Xuân Uyển thì đã nhìn thấy một bóng người vụt qua trước mặt mình. Tần Như Lương đã kịp chặn đường nàng.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt trắng bệch.

Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bất lực như lúc này.

Nàng không phải là đối thủ của Tần Như Lương, nàng bây giờ còn không thể bước đi vững vàng, làm sao có thể chống lại Tần Như Lương!

Tần Như Lương từng bước bước lên, Thẩm Nguyệt từng bước lùi lại.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Bọn họ đều nói ngươi đã thay đổi, không còn nhẫn tâm như trước nữa, cho dù ta không muốn tin nhưng dù sao ta cũng thấy thái độ của ngươi có chút thay đổi với ta. Không ngờ đến cuối cùng ngươi vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn bất chấp thủ đoạn giồng như trước đây".

Nét mặt của Tần Như Lương lộ ra vẻ phức tạp, hắn ta nói: "Tĩnh Nguyệt, thật ra ta cũng không muốn thay đổi bản thân mình một chút nào, ta vẫn muốn chán ghét cô như trước kia, nhưng không biết từ lúc nào ta đã bắt đầu để ý đến cô, quan tâm cô, thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho cô".

Thẩm Nguyệt nở nụ cười mỉa mai nói: "Vậy sao bây giờ ngươi lại muốn hại ta và đứa con trong bụng ta? Tần Như Lương, nếu như ngươi dám làm chuyện này thì hoặc là hôm nay mẹ con ta một xác hai mạng, hoặc là sau này ta nhất định bắt ngươi phải nợ máu trả bằng máu!"

Tần Như Lương dừng lại rồi nói: "Tĩnh Nguyệt, cô có thể tin tưởng ta một lần nữa không, ta không muốn giết cô, ta chỉ muốn đứa trẻ này sinh sớm hơn một tháng thôi".

"Sinh ra sớm hơn một tháng, ngươi chỉ nói thì dễ lắm", Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng nực cười: "Liễu Mi Vũ mới là máu thịt của ngươi, ngươi đương nhiên không quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng đứa trẻ này là máu thịt của ta, ta không cho phép ngươi quyết định số phận của nó!"

Nàng vừa dứt lời thì cơn mưa đã đột ngột đổ xuống trên nền trời ảm đạm.

Rất nhanh sau đó, cơn mưa đã lớn như trút nước.

Y phục của Thẩm Nguyệt trong chốc lát đã ướt đẫm, nàng thở hổn hển, muốn tìm kiếm vũ khí để có thể xua đuổi Tần Như Lương.

Nàng không cần phải cố tỏ ra hung dữ, nàng chỉ muốn đuổi Tần Như Lương đi, không cho Tần Như Lương động vào bụng mình.

Nàng chỉ cần một cây gậy hoặc một cây chổi cũng được.

Triệu mụ và Ngọc Nghiên không có ở đây, nàng lúc này rất yếu đuối, không ai có thể giúp nàng.

Cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân nàng, khí lạnh bất thình lình tràn vào cơ thể khiến cho nàng khẽ run rẩy.



Nàng và Tần Như Lương giằng co trong mưa, vươn tay lau nước mưa trên mặt, vừa nhìn thấy một cây chổi dựng đứng bên mái hiên thì nàng liền định chạy tới nắm lấy.

Nước mưa đọng thành vũng dưới chân, đường trơn trượt khiến cho nàng suýt chút nữa trượt chân.

Tần Như Lương từ phía sau tiến lên đỡ nàng để nàng không bị ngã xuống đất.

Thẩm Nguyệt ngay lập tức xù lông, nàng rút chiếc trâm cài tóc ra rồi đâm vào mu bàn tay của Tần Như Lương một cách không chút do dự.

"Ngươi buông ta ra!"

Mu bàn tay Tần Như Lương bị đâm thủng, máu chảy ra giàn giụa bị nước mưa cuốn trôi trong chốc lát.

Thẩm Nguyệt nắm chặt trâm cài đến mức đầu ngón tay trắng bệch, nàng cố gắng phòng thủ, nếu như Tần Như Lương động vào nàng thì nàng sẽ liều chết cùng Tần Như Lương!

Khi đó Tần Như Lương đã cảm nhận được Thẩm Nguyệt mang thai tám chín tháng đã sinh ra tình cảm của một người mẹ vô cùng vĩ đại.

Vì muốn bảo vệ con mình, nàng có thể mạo hiểm tất cả mọi thứ.

Tần Như Lương cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ, lúc này hắn ta mới biết việc tước đoạt đứa trẻ của Thẩm Nguyệt khó hơn hắn ta nghĩ rất nhiều.

Nhưng hắn ta không thể làm khác được. Hắn ta không thể trơ mắt đứng nhìn Liễu Mi Vũ chết.

Thẩm Nguyệt trừng mắt, khóe mắt có mưa chảy xuống, nàng nói: "Ngươi cho rằng mang thai 10 tháng rất dễ dàng phải không? Bây giờ ngươi muốn ta sinh con sớm một tháng, con của ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi không cảm nhận đứa trẻ ngày càng lớn lên trong bụng mình cho nên ngươi không hiểu ý nghĩa của nó!"

Tần Như Lương mở miệng nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi có biết tại sao ngay từ đầu ta đã không muốn có đứa trẻ này không?"

"Ta không cần biết! Ta chỉ biết ta là mẹ của nó!"

“Cha của nó là ai?”, Tần Như Lương hỏi: “Là Liên Thanh Châu phải không?"

Đôi mắt bị nước mưa làm mờ của nàng ngay lập tức sáng rõ, hai bên tóc mai dính vào gương mặt nhợt nhạt vô cùng chật vật của nàng.

Bình Luận (0)
Comment