Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1050

Chương 1050

Một khi đi vào cung Thái Hòa, trừ phi có người tới đón, nếu không rất khó có thể trở ra.

Bởi vì cung Thái Hòa được xây dựng trên một cái hồ, xung quanh bị nước bao phủ, chỉ có một cây cầu gỗ nối cung Thái Hòa với bờ bên kia. Nhưng cây cầu gỗ này lại có thể tháo ra bất cứ lúc nào, một khi tháo ra, cung Thái Hòa sẽ nằm vào hoàn cảnh một thân một mình.

Trong hồ này còn nuôi mấy con cá sấu tàn bạo hung ác, nếu như có người rơi xuống nước, cá sấu sẽ lập tức nổi lên, người rơi xuống nước cũng trở thành món ăn trong mâm của bọn chúng.

Đừng nói là xuống nước, dù đứng ở trên bờ nhìn dáng vẻ của cá sấu thì cũng bị dọa cho run rẩy sợ hãi.

Nơi này vắng vẻ quạnh quẽ, các hoàng tử công chúa lo sợ mình phạm lỗi thì sẽ bị nhốt vào trong này nên ai nấy đều vô cùng yên phận, cũng bởi vậy mà nơi này vẫn luôn trống không, cộng thêm quanh hồ ít được xử lý, ven hồ um tùm lau sậy, tươi tốt như dệt cửi, cung nhân sợ rơi xuống nước nên cũng không người nào đi cắt đám lau sậy này.

Từ bờ bên kia nhìn lại, chỉ thấy cung Thái Hòa bị lau sậy che kín một phần, như ẩn như hiện, trái lại cũng mang đến cảm giác khác lạ.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, trên mặt không lộ cảm xúc gì, dưới sự dẫn đường của cung nhân, nàng bước lên cây cầu gỗ duy nhất, đi đến cung Thái Hòa.

Hai chân vừa đặt xuống nền nhà cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu là đã nhìn thấy bé con nhỏ nhắn trắng trẻo được cung nữ dắt tay, lạch bạch đi tới.

Đôi mắt hơi hẹp dài, trong sáng long lanh, sạch sẽ yên bình, khi nhìn tất cả người và việc xung quanh đều mang theo nét ngây thơ hồn nhiên và thiện ý bẩm sinh.

Khuôn mặt Bắp Chân nhẵn mịn giống như trứng gà mới bóc, mang lại cảm giác ấm áp mà yên bình, trên người mặc một chiếc áo bông, ngắn cũn mà xinh xắn.

Bé con nhìn Thẩm Nguyệt, há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Tay nhỏ giãy khỏi tay cung nữ đang dắt mình, sau đó nắm lấy góc áo bông.

Đôi mắt kia ướt sũng, rõ ràng đã nhận ra Thẩm Nguyệt. Nhưng bé con vẫn chỉ im lặng, Bắp Chân từ lúc sinh ra đã lạnh nhạt, bé sẽ không giống những đứa trẻ khác, gặp lại người mẹ xa cách lâu ngày sẽ nhảy cẫng hoan hô chạy tới nhào vào trong ngực mẹ.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy cậu bé, dù lòng dạ có cứng rắn đến đâu đi nữa, cảm xúc che giấu kỹ bao sâu thì lúc này, tim nàng cũng trở nên cực kỳ mềm mại.

Tính cách Bắp Chân ít nói, không làm ầm ĩ, không khóc không cười, người ngoài khó mà biết được cậu bé đang vui vẻ hay khó chịu. Cũng bởi vậy nên Thẩm Nguyệt càng phải cho cậu bé nhiều tình thương hơn.

Nàng ước mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bé, cũng giống như mọi người mẹ bình thường khác ngày ngày yêu thương dỗ dành bé, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không phải là cặp mẹ con bình thường, điều kiện cũng không cho phép.

Giống như hôm nay, cơ hội vào cung gặp bé con một lần cũng có hạn.

Thẩm Nguyệt vén gọn làn váy rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt nàng có chút ẩm ướt tôn lên đồng tử trong veo như vừa được gột rửa, nàng mở rộng vòng tay, nở nụ cười dịu dàng với Bắp Chân: “Bắp Chân ngoan, lại đây với nương nào”.

Lúc đầu Bắp Chân không chịu dịch chuyển, không biết là vì sợ hãi một mình bước đi hay là do nhút nhát nhưng Thẩm Nguyệt vẫn kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi cậu bé.

Sau đó Bắp Chân bắt đầu di chuyển từng bước nhỏ, bé đu đưa hai cánh tay nhỏ, bàn tay mũm mĩm co lại thành hình nắm đấm, vừa loạng choạng bước tới, vừa lắc lư theo.

Đi được nửa đường thi dường như không thể kiểm soát được thăng bằng nữa, bước chân nhỏ vụn càng ngày càng lắc lư, cũng càng lúc càng nhanh, mắt thấy bé sắp ngã vào trong lòng Thẩm Nguyệt thì bỗng nhiên nghiêng người rồi ngã bệt xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment