Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 59

 

Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
 Có chút triển vọng!
Thái hoàng thái hậu suýt nữa không nhận ra tôn nhi. Một Hoàng đế đã đăng cơ mười bảy năm, trước giờ vẫn luôn thông suốt sao bây giờ có thể trở nên như thế này, cái tính khẩu tâm bất nhất này rốt cuộc là giống ai thế? Tiên đế và Hiếu Từ Hoàng hậu chẳng ai như vậy, hôm nay hắn ra cái vẻ vừa kỳ quặc lại quái đản, trên triều đình thì là thánh chủ minh quân nói một thì không có hai, thế mà đến chuyện hôn sự của bản thân thì lại loay hoay lo được lo mất, đúng là khiến người khác dở khóc dở cười.
Nhưng cũng không thể trách hắn được, Thái hoàng thái hậu thầm nghĩ, thật ra hắn cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn không bằng những đứa trẻ khác, người ta lúc sáu tuổi vẫn còn quấn lấy vú em đòi ăn, còn hắn lúc ấy đã chẳng còn cha mẹ nữa, chỉ còn một lựa chọn đi theo lão tổ mẫu thái hậu là bà đây, tổ tôn ba đời sống nương tựa lẫn nhau. Sáu tuổi, ghế kim long vừa to vừa lạnh ở Thái Hoà điện lại được quét lớp sơn mới, bốn phía đều là thủ đoạn mưu kế, họ muốn một người ngồi phía trên, đối mặt với sự uy hiếp từ đám hoàng thúc. Hắn không nói gì cũng không có tư cách nói, lại càng không có tư cách làm nũng, cứ như thế đùng một cái hắn trở thành người lớn, thiếu hụt tuổi thơ ngây ngô vui đùa của một đứa trẻ bình thường, như thể từ bé hắn đã mười tám tuổi vậy.
Đốt cháy giai đoạn đâu phải là chuyện tốt gì, nhưng trong tình cảnh của bọn họ thì đó là điều bất đắc dĩ. Ngày qua ngày tính cách của Hoàng đế được hình thành với thủ đoạn đấu đá chính trị, vì vậy hắn mẫn cảm, ẩn nhẫn, tính tình mới không tốt. Thái hoàng thái hậu vốn nghĩ Anh Minh là một cô nương tâm tư không hẹp hòi lại biết nhẫn nhịn, ít nhất sau khi bị hắn làm cho uất ức có thể tự khuyên nhủ bản thân, như vậy sau này mới có thể thượng vị lâu được. Nhưng không ngờ nàng lại khiến Hoàng đế dao động, khiến bà lúc sinh thời vẫn có thể nhìn thấy những tính cách khác của Hoàng đế. Với bề trên mà nói, Anh Minh đúng là đã lập công lớn.
Thái hoàng thái hậu không còn rõ rốt cuộc là bà thúc giục Hoàng đế lập chiếu thư lập Hậu hay Hoàng đế dùng sức lấy lui làm tiến với bà nữa, dù sao lúc này lập Hậu cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. Chỉ là bà cảm thấy buồn cười, vừa rồi hắn còn khăng khăng muốn người ta xuất cung nhưng bây giờ đã buồn vì không biết có phải tháng 6 nhuận hay không!
Lão thái thái xoay người truyền bên ngoài: “Mễ Tống, bảo các nàng mang hoàng lịch đến cho ta xem.”
Mễ ma ma nhanh chóng mang một quyển sách vô cùng dày vào, Thái hoàng thái hậu lật vài trang rồi nói: “Mắt ta không khoẻ, mấy chữ này nhìn cũng không rõ rồi.” Vừa nói bà vừa đưa cho Hoàng đế: “Con tự xem đi, lần trước định lăng tẩm của Hiếu Tuệ Hoàng hậu Phụng An hình như cũng từng xem qua rồi, có điều lâu rồi nên không nhớ được. Con nhìn lại một chút, chuyện quan trọng thế này ngàn vạn lần không thể qua loa được.”
Hoàng đế nghe xong quả thực lật cẩn thận từng trang để xem, Thái hoàng thái hậu và Mễ ma ma nhìn nhau cười, trong lòng cùng nói A di đà Phật. Biết làm sao được, thông suốt rồi tính tình lại bắt đầu trẻ con, bình thường có bao giờ thấy hắn để ý những chuyện hậu cung này đâu!

“Nữ nhân ấy mà, chỉ cần rời khuê phòng thì tâm cũng đã định. Trước đây nàng và Hải gia ca nhi có hôn ước, nàng nhớ cố nhân thì cũng là niệm tình cũ. Nói nàng tiến cung làm Hoàng hậu, nhưng nếu nàng chọn chức cao mà trở mặt không muốn thừa nhận là quen biết người ta thì cô nương như vậy chúng ta cũng không muốn nhận.” Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm hỏi, “Nhìn rõ chưa, có đúng là tháng sáu nhuận không?”
Hoàng đế khép hoàng lịch lại nói ‘không phải’: “Hoàng tổ mẫu dạy bảo tôn nhi xin ghi nhớ trong lòng, hôm nay đến chỗ Hoàng tổ mẫu nói một hồi là do tôn nhi hồ đồ, xin Hoàng tổ mẫu thứ tội.”
Thái hoàng thái hậu phất tay: “Con là tôn tử của ta, dù là chuyện triều chính hay chuyện cá nhân, không nên dối gạt Hoàng tổ mẫu mới là tốt. Ta cũng mong con sớm cưới Hoàng hậu để cung vụ lục cung giao cho nàng chưởng quản. Ta đây có tuổi mà ngạch nương con lại phủi tay không làm, trước mắt tuy con có Quý phi nhưng ta không muốn để nàng ta hỏi đến chuyện công vụ, không để nàng ta đụng vào thì càng tốt hơn. Lúc không uỷ quyền thì tức giận, đến lúc thu quyền lại dỗi hờn, chỉ vì chút quyền lực mà trong đầu mọi người nảy sinh hiềm khích, không hề có lợi!”
Thái hoàng thái hậu ở trong cung quá lâu rồi, đối với mọi vấn đề đều hiểu sâu sắc cặn kẽ. Hoàng đế biết nàng quả thật kém cỏi đúng ý hắn nên một lòng muốn cất nhắc nàng, như vậy sẽ ít gặp phải khó khăn như tiên Hoàng hậu lúc trước. Anh Minh so với Tiết Thâm Tri đã là vô cùng may mắn rồi. Nhưng phải làm sao bây giờ, nàng ở trong phúc mà không biết phúc? Hoàng đế vẫn hơi nản lòng, vì không muốn Thái hoàng thái hậu xử tử nàng, hắn phải đồng ý hạ chiếu thư phong Hậu, nghĩ đến đó bản thân liền cảm thấy vô cùng cảm động, còn nàng thì bất đắc dĩ ngây ra như tượng gỗ chẳng hiểu gì cả. Vì thế Hoàng đế càng lo lắng, nhỡ nàng lại nổi tính cố chấp, nghĩ không thể đảm đương nổi phân vị kia nên quay đầu thì hắn phải làm sao?
“Không thì sai người truyền Anh Minh đến, ta sẽ cẩn thận nói chuyện với nàng?” Thái hoàng thái hậu thấy Hoàng đế lại không nói liền đoán hắn có khúc mắc, mặt nghiêm lại như có chuyện thế này, rốt cuộc vẫn phải đả thông tư tưởng mới được.
Hoàng đế lại lắc đầu, lúc này hắn không muốn nhìn thấy cái đồ năng lực kém cỏi kia. Thứ nhất hắn chưa chuẩn bị tốt, thứ hai hắn sợ nàng biết được tâm trạng hắn đang rối loạn, trong lòng không biết lại định nhìn hắn thế nào.
Thái hoàng thái hậu cau mày cười khổ: “Nếu đã thế, lúc về gặp nàng phải nói chuyện nhẹ nhàng đấy nhé. Trong lòng nghĩ gì phải nói cho nàng biết mới được. Nếu thực sự có chuyện nàng và Hải Ngân Đài vẫn còn vấn vương thì phải mạnh mẽ cắt đứt. Hoàng hậu Đại Anh các đời chưa từng có chuyện thay đổi thất thường, nếu con không nói rõ với nàng, để chuyện đến tay ta thì không còn vui đâu.”
Hoàng đế nói ‘vâng’: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, chuyện của tôn nhi, tôn nhi sẽ tự xử lý. Hoàng tổ mẫu chỉ cần sống khoẻ là được, chớ vì chúng ta mà bận tâm… Cũng không còn sớm nữa, Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi, tôn nhi xin cáo lui.”
Lúc Hoàng đế rời Từ Ninh cung, bên ngoài trời đã ngả sắc. Dưỡng Tâm điện cách đó không xa, hắn chậm rãi tản bộ trở về.
Anh Minh nhìn sách trên ngự án, trong lòng có cảm giác lơ lửng. Chỉ sợ bây giờ chuyện này không dễ xử trí, nàng được sung vào hậu cung, trong nhà già trẻ gái trai đều ngóng trông tiền đồ của nàng, bản thân không thể vinh quang thì chí ít cũng không được mang hoạ về nhà được. Mà Hải Ngân Đài lại càng vô tội, nếu vì chuyện này mà hắn bị hại thì nàng thật có lỗi với hắn.
Tiểu Phú ở minh gian đi tới đi lui mấy lần, khi Anh Minh trở về từ Kính Tư điện liền phát hiện hắn đang kiểm tra từng người ở ngự tiền, trong lòng nàng liền hiểu rõ ít nhiều cũng liên quan đến nàng. Nàng định hỏi thăm hắn một chút, vừa định đi ra ngoài thì thấy Hoàng đế ở cửa cung tiến vào, tất cả mọi người trong điện đều hành lễ nghênh giá, nàng lấy lại bình tĩnh, cũng đứng ở mái hiên.

Hoàng đế đi nhanh vào Cần Chính Hôn Hiền, không hề liếc nhìn nàng lấy một cái nhưng lại cất giọng sắc lạnh như mũi dao: “Ngươi vào đây cho trẫm!”
Đức Lộc và Tam Khánh nhìn nàng một cái, một tiếng cũng không dám nói, chỉ cúi đầu khom người đứng cạnh cửa lăng hoa ngoài Tây Noãn các.
Trong lòng Anh Minh cũng lo sợ, tuy mấy ngày nay trông Hoàng đế có vẻ cũng bình thường nhưng nếu thật sự chọc giận hắn chỉ sợ nàng cũng không thể toàn thân mà lui. Nàng căng da đầu rảo bước tiến vào noãn các, liếc mắt một cái liền thấy gương mặt nghiêm túc của Hoàng đế. Hắn bày ra vẻ mặt đó thì nàng cũng không thể không thức thời, vì thế nàng liền cười xoà gọi một tiếng Vạn tuế gia: “Ngài muốn sách nên nô tì đã tìm sách về cho ngài rồi đây. Nô tì kiến giải nội dung trong sách vẫn còn vụng về nhưng nếu ngài muốn tìm người luận bàn thì nô tì nguyện ý hầu hạ.”
Hoàng đế nhìn sắc mặt nàng, trong lòng càng thêm bực mình, từ trong tay áo móc thuyền hạt trám ra đập mạnh lên bàn: “Bây giờ không nói chuyện khác, trước tiên nói cho rõ ràng, vật này rốt cuộc là như thế nào?”
Trong đầu Anh Minh liền ù ù như có cối xay gió, vừa hận kẻ chơi xấu sau lưng, vừa cảm thấy may mắn vì Hoàng đế không có ý định đùa bỡn, thoải mái nói ra vấn đề này. Bây giờ tổ ong vò vẽ bị chọc rồi, muốn chống chế chắc chắn là không có cửa nhưng nếu nói thật thì cả hai nhà Tề, Hải sẽ gặp chuyện không tốt. Nàng dò xét sắc mặt Hoàng đế, trông tối tăm hệt như sắc trời ngoài kia vậy… Anh Minh liếm liếm môi, nở một nụ cười rụt rè: “Là ta hồ đồ, định mang thứ đồ chơi này cho Vạn tuế gia, lúc ra cửa rõ ràng còn cầm cẩn thận, thế mà lúc sau vào Dưỡng Tâm điện lại không tìm thấy nữa.”
Hoàng đế nghe xong liền ngẩn ra, tất cả đều khác xa so với tưởng tượng của hắn khiến hắn nhất thời trở tay không kịp: “Ngươi nói gì cơ? Cái này… cho trẫm?”
Anh Minh ‘vâng’ một tiếng: “Chủ tử phát cho ta bạc hằng tháng nhiều như vậy, nô tì cảm kích không biết nên làm thế nào cho phải. Trên người ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có thuyền hạt trám này là mang theo chơi từ lúc tiến cung, của ít lòng nhiều, xin chủ tử đừng chê nô tì keo kiệt. Ta vốn định tự tay trình kính chủ tử nhưng không biết tại sao lại làm rơi mất nên không nói ra. Cứ nghĩ không tìm lại được nữa, không ngờ đi tới đi lui lại rơi vào tay chủ tử, có thể thấy chủ tử và thứ đồ chơi này cũng có duyên với nhau đấy.”
Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào? Hoàng đế hơi ngây ra, phát hiện đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng mình lại thành kẻ ăn dấm chua, nghĩ oan cho người ta. Nhớ đến cái đập bàn vừa nãy, cảm giác căng thẳng lập tức dâng lên trong lòng hắn, hắn vội vàng cẩn thận kiểm tra, sợ ban nãy đập nát quả trám. Nhưng lời của nàng cũng không thể tin hoàn toàn được, hắn híp mắt đánh giá sắc mặt nàng, nỗ lực tìm trong những lời thành khẩn kia một chút chột dạ: “Chỉ bằng ngươi có thể có tay nghề như thế này ư?”
“Chút tài mọn này không đáng nhắc đến.” Nàng chớp mắt vài cái, ra vẻ phá lệ khiêm tốn: “Vạn tuế gia còn nhớ con dấu lần trước không ạ? Nô tì có sở thích trạm trổ đồ chơi, lần trước khắc cũng tốn mất mấy ngày, thuyền hạt trám này tốn nhiều thời gian hơn một chút, bế quan ba tháng mới điêu khắc xong. Hôm nọ nô tì thấy sắc mặt của ngài không vui nên tưởng ngài không vừa ý cái này. Không sao, nếu chủ tử không thích vậy nô tì khắc cho ngài cái khác là được.”
Nàng nhắc tới cái “Vạn quốc uy ninh” kia, Hoàng đế đúng là bội phục, dù sao lần trước cũng từng bị nàng lừa, có thể thấy về mặt điêu khắc nàng cũng có chút trình độ. Nhưng chạm khắc hạt không như chạm trổ bình thường, hai cái khác nhau như trời với đất, hắn rất muốn xác minh lời của nàng là thật hay giả, thế nhưng vừa nghe nàng nói muốn bế quan ba tháng thì lại quyết định từ bỏ.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi lại cầm thuyền hạt trám lên: “Lần này trẫm tạm tin ngươi, đừng có giở trò gian xảo với trẫm.”

Anh Minh nói ‘không dám’: “Không phải chủ tử hiểu lầm, cho rằng thứ này là Hải đại nhân đưa ta đấy chứ?”
Hoàng đế bị nàng chọc trúng tim đen nhưng không biết phải trả lời nàng như thế nào cho phải, chỉ đành hậm hực nói: “Chuyện này và Hải Ngân Đài thì liên quan gì đến nhau?”
“Tạ ơn chủ tử đã tin nô tì.” Nàng khép tay vào, cười nói: “Nếu thật là do hắn đưa thì nô tì phải cất xuống đáy hòm mới phải, sao có thể mang theo người được ạ. Trong cung người nhiều mắt tạp, lỡ như không cẩn thận làm rơi như hôm nay chẳng phải tự mình tìm phiền toái hay sao? Vả lại xin chủ tử minh giám, nếu là đồ cất dưới đáy hòm mà bây giờ lại nằm trên tay chủ tử, vậy chủ tử nên nghi ngờ xem ai ở sau lưng hại ta. Ta tiến cung nửa năm, nghĩ đi nghĩ lại chưa từng kết oán với ai, chủ tử trong cung đều là người tốt, Vạn tuế gia không tin nô tì, còn không tin các chủ tử sao?”
Nàng không phải là cục bột, Hoàng đế đã sớm biết, thật giả trong lời nói cũng biến hoá ít nhiều, đủ để mọi người hiểu được.
Hoàng đế hạ mắt nhìn quả trám, muốn vui mà không vui nổi. Bên trong có rất nhiều điều khả nghi nhưng không biết tại sao hắn lại không truy cứu.
Tiếng gõ cửa đều ba tiếng ngoài cửa cung truyền đến, đó là tiếng phi tần lật thẻ bài thị tẩm tiến vào.
Trong lòng Anh Minh vui vẻ, đến lúc Vạn tuế gia làm chính sự rồi, đương nhiên không thể nắm mãi chuyện thuyền hạt trám không buông. Nhưng hình như hắn không có ý định rời đi, nàng đợi đến mức hơi mất hứng nên lại nói thêm một câu: “Vạn tuế gia, bên ngoài quả trám có bọc một cái khăn, ngài có thấy nó đâu không?”
Hoàng đế nâng mắt lên, trong lòng tự hỏi có phải nàng không tiện nói chuyện thuyền hạt trám không, cái khăn kia đương nhiên là của nàng, vì thế hắn mở miệng vàng ngọc: “Trông như thế nào?”
“Có hình hoa cẩm chướng, bên trên thêu hình con vịt. Nô tì nghĩ có lẽ bị gió thổi bay mất rồi, mất thì mất, dù sao cũng không phải đồ gì quan trọng.” Nàng cười cười, nói xong liền quay đầu ra ngoài nhìn thoáng qua: “Vạn tuế gia, Tường chủ tử đến rồi, ngài di giá đi.”
Hoàng đế nghe xong liền ngồi ngay ngắn không nhúc nhích. Ngự hạnh hậu cung và quản lý triều chính đều là trách nhiệm của hắn, nhưng một việc phải làm quá nhiều năm, cho dù có bao nhiêu hứng thú cũng sẽ bị tiêu diệt. Mấy nữ nhân trần trụi kia đi vào, cả người từ dưới lên trên cứ nhúc nhích như côn trùng, nghĩ đến đã khiến hắn rợn người. Trước kia miễn cưỡng còn có thể xong việc, bây giờ dường như càng ngày càng không khơi dậy nổi hứng thú, chẳng lẽ hắn thật sự nên uống nước cơm sao?
Đế vương dốc hết sức lực vì giang sơn xã tắc, hắn bất đắc dĩ đứng lên, bước đến hậu điện. Lúc rảo bước lên ngạch cửa, hắn quay đầu liếc nhìn, thấy nàng đứng phía sau liền tức giận hỏi: “Ngươi đi theo làm gì?”
Anh Minh nghiêm trang nói: “Nô tì và Thuỵ Sinh phải ở bên ngoài để nhắc nhở chủ tử, không thể để ngài tham lam hao mòn thân thể được.”
Lời nói này từ miệng nàng tại sao lại cảm thấy không hề có chỗ nào không ổn, không những thế còn cảm thấy nàng là người vô cùng cẩn trọng là sao nhỉ. Hoàng đế ngũ vị tạp trần, buồn bã tiến vào Hoa Tư đường, đột nhiên bóng dáng nữ nhân nằm ngay đơ đâm vào mắt hắn. Dưới ánh đèn, Tường Tần nhìn hắn cười trìu mến, hai hàng lông mày nhỏ dài, miệng mở to như chậu máu… Hoàng đế lùi lại hai bước, cau mày nói: “Đi thôi.” Rồi hắn xuyên qua gian chính, quay về Hựu Nhật Tân.

Tường Tần mặt xám như tro tàn, người lại bị quấn như con nhộng nâng ra ngoài. Thuỵ Sinh và Anh Minh sóng vai đứng nhìn theo nàng ta, Thuỵ Sinh cất hai tay vào trong tay áo, nói: “Lần thứ hai rồi…”
Anh Minh khó hiểu nhìn hắn: “Lần thứ hai gì cơ?”
Thuỵ Sinh cười hàm súc: “Lần thứ nhất là Ninh Phi thì đây không phải là lần thứ hai sao.”
Anh Minh nghe vậy mới hiểu được, ý của hắn là phi tần đến Dưỡng Tâm điện lại bị trả về đúng không? Nàng cứ ôm mãi hy vọng được hô câu “Đến lúc rồi”, bây giờ xem ra Vạn tuế gia không muốn cho nàng vinh quang này rồi.
Nếu lại đưa về thì coi như công việc của mọi người cũng kết thúc. Thuỵ Sinh và Anh Minh lui đến tiền điện, người vừa từ Kính Sự Phòng trở về, nàng vừa cuộn lều vừa hỏi tiểu Phú: “Am đạt, quả trám bị mất là do ngươi tìm được sao?”
Tiểu Phú chậm chạp trả lời: “Không phải cô nương làm rơi sao?” Hắn tức khắc tỉnh ngộ: “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bắt được kẻ kia.”
Thật ra nếu muốn bắt người thì cũng không khó đến vậy. Ngự tiền là nơi chú ý quy tắc, bất cứ ai làm việc gì đều có quy định riêng. Nếu Vạn tuế gia không ở Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ người đứng gác cửa thì mọi người còn có thể đi lại một chút. Nhưng nếu Vạn tuế gia ở đây, thời điểm ai bước vào chính điện, chỉ cần loại trừ một chút cũng chỉ còn có mấy người.
Lúc đầu Đức quản sự hạ lệnh điều tra, tim của Thiên Đam chỉ muốn nhảy lên cuống họng, hắn không phải loại người láu cá, gặp một chút khó đã bắt đầu choáng váng hốt hoảng. Sau đó chuyện này trôi qua, nghe nói Anh cô nương thừa nhận là mình làm mất nên hắn cũng nhẹ lòng, đoán rằng lúc này cũng hết nghiêm trọng rồi.
Thiên Đam ngoài việc mỗi ngày vẩy nước quét nhà ra còn phụ trách báo canh Một. Báo canh Một phải thức đêm, vì thế sau khi xong xuôi công việc có thể về phòng trực nghỉ ngơi một lát.
Như mọi ngày, lúc mọi người đang ăn cơm, hắn cầm hai cái bánh ngô về trước. Phòng trực bây giờ trống không, hắn nâng mành đi vào, chân còn chưa đứng vững đã bị người từ phía sau dùng khuỷu tay vòng qua thít chặt cổ.
“Tôn tử ngoan, gia gia có chuyện hỏi ngươi đây.” Tiểu Phú từ bên ngoài tiến vào, khuôn mặt dưới chiếc nón đỏ trông như con thỏ, tay phải cầm roi tay trái vuốt roi, nhìn không khác gì kẻ huấn luyện cẩu nhiều năm. Hắn liếc nhìn Thiên Đam, kéo dài giọng: “Nói đi, chuyện này do ngươi làm đúng không?”
Thiên Đam sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tim đập liên hồi, hắn biết lần này coi như xong rồi nhưng kiên quyết không thừa nhận, lắp bắp nói: “Phú gia, ngài… đây là… ý gì?”
Đã không thành thật nhận tội, vậy thì không cần khách khí. Tiểu Phú liếc mắt ra hiệu với người đằng sau hắn,, thái giám tay hắc, người sau lưng liền nhấc chân đá Thiên Đam, chỉ một chút đã khiến hắn ngã xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment