Thái Tử Bụi Đời

Chương 31

Văn phòng chủ tịch công ty Hồng Hổ.

"Diệp Hoan, ta mời ngươi tới đây làm, không phải để ngươi mỗi ngày dán mắt vào đồng hồ đợi đến giờ cơm đâu đấy, hiện giờ còn chưa đến giờ ăn, ngoài ăn ra ngươi còn có thể làm được việc gì khác?" Liễu Mi vuốt trán, vô cùng khó chịu nói.

Ánh mắt Diệp Hoan cuối cùng cũng lưu luyến rời khỏi đồng hồ văn phòng, sau đó... bắt đầu thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Liễu Mi.

Chưa đến giờ ăn, thì ngắm nhìn mỹ nữ một chút cho sướng mắt cũng không tệ.

Hôm nay Liễu Mi hiển nhiên rút kinh nghiệm từ bài học hôm qua, mặc một bộ đồ công sở màu đen, bên dưới cũng đã đổi bằng một cái quần đen dài, từ trong ra ngoài được che chắn cực kỳ cẩn thận, Diệp Hoan không khỏi có chút thất vọng.

Váy đen kết hợp với giày cao gót, một mỹ nhân công sở ăn mặc mê người, sao cô gái này không hiểu làm như vậy chỉ càng phô ra vẻ đẹp của mình ra nhỉ? Sớm biết vậy hôm qua nhắc cô ấy thực ra váy đen kết hợp với qu.ần lót helokitty cũng rất tốt, thật là tự vả miệng mình mà.

Nhìn thấy bộ dạng dặt dẹo của Diệp Hoan, Liễu Mi lạnh lùng nói: " Có phải Ngươi thấy không có việc gì để làm không?"

Diệp Hoan vuốt vuốt mũi, có chút thẹn thùng.

Hắn lần đầu tiên đi làm tại công ty, một tên lưu manh bằng cấp trung học nhảy được vào công ty lớn thế này, hơn nữa một phát lên thẳng chức trợ lý chủ tịch, ngoại trừ sợ hãi, cũng chỉ còn mờ mịt.

Advertisement

Liễu Mi giận dữ nói: "Chỉ e rằng ngươi thân là trợ lý chủ tịch cũng không biết phải làm những gì nhỉ?"

Diệp Hoan gật đầu, mặc dù có chút mất mặt, có điều hắn không thể không thừa nhận, sau này bản thân chính thức gia nhập xã hội, bằng cấp kém, kinh nghiệm kém, thực sự là chỗ thiếu hụt trí mạng.

"Việc khác có thể chậm rãi học, nhưng mà thân là trợ lý, ngươi ít nhất khi ta muốn uống cà phê thì tự giác tới phòng giải khát của công ty mang cho ta một ly chứ..."


Diệp Hoan nháy mắt mấy cái: "Ngươi muốn uống cà phê sao?"

Liễu Mi thở dài thật sâu: "Từ buổi sáng ngày hôm qua ta đã muốn uống, không biết làm sao vì ngươi tập trung tinh thần chờ ăn cơm, cho tới hôm nay vẫn chưa có uống."

Diệp Hoan thông cảm nhìn nàng: "Đáng thương vậy sao..."

Khuôn mặt Liễu Mi lại bắt đầu tái xanh, một cơn tức giận âm ỉ ở trong lòng, chuẩn bị bùng phát...

Advertisement

Tên khốn này đúng là không biết phân biệt tốt xấu...

May mắn Diệp Hoan còn không đến nỗi đặc biệt láo xược, rất nhanh nhìn ra là Liễu Mi đang khó chịu, vì vậy lập tức nhu thuận nói: "Ta đi pha cà phê cho Liễu tổng..."

Liễu Mi sắc mặt lạnh xuống: "Ta không muốn..."

Nói còn chưa dứt lời, vèo một tiếng, đã không thấy bóng dáng Diệp Hoan đâu rồi.

Liễu Mi nhìn chăm chú văn phòng trống rỗng, rồi lặng sau nửa ngày, nói nốt một chữ cuối cùng: "... Đường."

Rất nhanh, Diệp Hoan từ phòng giải khát bưng ly cà phê đi vào văn phòng.

Mắt thấy Diệp Hoan thành thật rót cà phê cho nàng, Liễu Mi không hiểu sao, trong nội tâm cao hứng như có một loại cảm giác thành tựu không tên.


Điều này thật sự không trách nàng được, hai ngày qua, biểu hiện của Diệp Hoan trong mắt nàng, thuộc về cái loại giờ làm việc thì tự nhiên ngu ngốc, hơn nữa là thuộc hạ cực không nghe lời, hiện tại tên cấp dưới cứng đầu cứng cổ này chịu pha cà phê cho nàng, chứng tỏ rằng nàng được dạy dỗ rất thành công, nói thật, việc này còn cao hứng hơn so với nàng kiếm được một khoản mấy trăm vạn.

Dồn nén cảm giác quái dị trong lòng lại, Liễu Mi bưng chén lên, chậm rãi uống một ngụm cà phê Diệp Hoan vừa pha...

Cà phê vào miệng, Liễu Mi đã trầm lặng...

Thật lâu sau...

Liễu Mi vẻ mặt ôn hoà nói: "Diệp Hoan, đây là lần đầu tiên ta được uống cà phê chua đến như vậy, thỉnh giáo ngươi một chút được hay không, ngươi pha cà phê trong cái chén này, đã bỏ thêm những thứ gì?"

Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu lắng, giọng điệu thâm trầm: "Dấm chua! Liễu tổng, ta bỏ thêm dấm chua vào trong."

"Tại sao phải thêm dấm chua?" Liễu Mi cười tươi đẹp làm sao, nếp da nơi khóe mắt phượng xinh đẹp không ngừng run rẩy.

"Dấm chua có thể hoạt huyết dưỡng nhan, kíc/h thích tiêu hóa, loại cà phê này đối với thân thể con người cũng không có ích bao nhiêu, thêm chút dấm chua ít nhiều có thể triệt tiêu mặt trái tác dụng của cà phê đối với thân thể, đã từng có một vị lão Trung Y đi khắp bốn phương nói hay lắm, dấm chua này, vị chua mà tính bình..."

"Ngừng!" Liễu Mi nghiến răng nhìn hằm hằm, khuôn mặt trắng nõn tức đến đỏ bừng, một luồng sát khí trong phòng làm việc dần dần ngưng tụ...

"Diệp Hoan... Về sau không cần ngươi pha cà phê cho ta nữa, hay là ngươi..." Liễu Mi nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ không ra nên để cho cái tên gia hỏa đeo danh hiệu trợ lý này làm cái gì, cuối cùng chỉ đành chán nản thở dài: "Ngươi cứ ngồi ở chỗ kia,...sống cho thật tốt đi."

Vẻ mặt Diệp Hoan có chút bất ổn lo lắng không yên: "Liễu tổng, có phải ta làm sai cái gì hay không?"


"Không có, ngươi làm rất khá." Liễu Mi bất lực thở dài.

Trong văn phòng lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Hoan trở lại ngồi xuống phía sau bàn công tác của mình, mở máy tính ra chơi trò chơi, trên mặt một nụ cười tà ác xấu xa thoáng lóe lên rồi biến mất...

Rất không may, nụ cười xấu xa thoáng qua này vừa lúc bị Liễu Mi bắt gặp...

Lửa giận của Liễu Mi lập tức bùng lên, hàm răng nghiến chặt kêu lên ken két.

—— Thằng khốn, dám đùa lão nương?

Đường đường là đại tiểu thư hắc bang, làm sao có thể bị một tên côn đồ đùa bỡn trong tay?

Ngay lúc này, phản cảm của Liễu Mi đối với Diệp Hoan đã lên tới cực điểm, đồng thời cũng kiên quyết muốn đem hắn đuổi ra khỏi công ty Hồng Hổ, nếu như có thể làm cho chính hắn chủ động từ chức thì tốt hơn.

Ngẫm nghĩ, Liễu Mi từ trên bàn công tác rút ra bảng báo cáo mà một bộ phận tài vụ vừa mới đưa tới.

"Diệp Hoan, có chuyện công việc cần ngươi đại diện thử xem."

"Liễu tổng xin phân phó."

"Sắp bước sang năm mới rồi, cuối năm đều là thời điểm tất cả công ty kiểm kê quyết toán sổ sách gốc, đương nhiên, cũng là thời điểm đòi nợ, đầu năm nay, công ty Liên Chế đã thiếu nợ công ty chúng ta một khoản công trình hai trăm vạn, khoản tiền này phải thu hồi lại trước khi hết năm, bằng không đợi đến sang năm, sẽ khó đòi nợ hơn rất nhiều..."

Diệp Hoan vò đầu bứt tai: "Liễu tổng có ý là, khoản nợ này do ta đi giải quyết?"

Liễu Mi bình tĩnh gật đầu: "Đúng, ngươi là phụ tá của ta, để ngươi ra mặt hiệu quả tương đối tốt, đồng thời cũng tỏ ý công ty Hồng Hổ chúng ta coi trọng khoản nợ này."


Diệp Hoan im lặng cả nửa ngày, lẩm bẩm nói: " Rốt cục… là đi theo con đường thu phí bảo hộ không thể quay đầu mà.”

Liễu Mi: "..."

"Liễu tổng, nếu như ta không đòi được khoản nợ này, phải làm sao?"

Khóe miệng Liễu Mi rốt cục thoáng lộ ra một nét cười u ám, ung dung nói: "Nếu như không được, ngươi nên kiểm điểm lại năng lực công tác của mình một tý, rồi suy nghĩ kỹ một chút, mình có thể đảm nhiệm chức vụ này hay không, hiểu ý của ta chứ?"

Diệp Hoan đã hiểu, ý tứ trong lời nói Liễu Mi rất rõ ràng, nếu như không đòi được nợ, thức thời mà nói..., tốt nhất tự mình cuốn gói cút đi.

Nữ nhân này có phải bị bệnh thần kinh không? Chủ động mời lão tử đến đây làm, mới vừa về làm chưa đến hai ngày đã muốn đuổi lão tử đi, nàng rốt cuộc muốn làm loạn đến thế nào?

Diệp Hoan tính tình có chút bướng bỉnh, ngươi mời lão tử đến, lão tử thích đến hay sao, ngươi đuổi lão tử đi, lão tử càng không đi!

Nghe nói tính tình con lừa cũng như vậy, không chịu đi ngay, phải đánh mới chịu đi.

Nhẹ gật đầu, Diệp Hoan tiếp nhận bảng báo cáo tài vụ trên tay Liễu Mi cùng hợp đồng vay nợ, lặng lẽ ngồi trở lại sau bàn công tác.

Im lặng...

Giọng nói Liễu Mi như làn gió lạnh lẽo thổi tới: "Diệp Hoan, tại sao còn chưa bắt đầu hành động?"

Diệp Hoan thất thần nhìn chằm chằm đồng hồ lớn của văn phòng, buồn bã nói: "... Chỉ còn 10 phút nữa là tới giờ cơm rồi."

Bịch!

"Nhanh đi làm việc cho lão nương! Đồ tham ăn!" Liễu Mi giận tím mặt, vỗ bàn.

Bình Luận (0)
Comment