Thái Tử Bụi Đời

Chương 228

Cảnh vật đang không ngừng lướt qua hai bên cửa, Diệp Hoan hai mắt nhắm nghiền, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Hình ảnh tai nạn xe hơi đẫm máu giờ phút này ở hiện đi hiện lại trong đầu hắn, cảnh tượng... máu tươi cùng với óc người vương vãi khắp nơi hòa trộn vào nhau, chẳng khác gì hình ảnh tới từ địa ngục khiến toàn thân của hắn chịu không được thoáng chốc run rẩy, loại cảm giác này giống như bị người ta bóp cổ,hít thở dần trở nên khó khăn.

Cao Thắng Nam nhìn thấy Diệp Hoan toàn thân run rẩy,sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng lo lắng hỏi han:

"Diệp Hoan, anh đến cùng làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút được không?"

Diệp Hoan lắc đầu một cách khó nhọc, cố nặn cho được một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Không có gì, vừa rồi tôi chỉ thất thần một chút thôi."

"Diệp Hoan, dáng vẻ của anh thật sự không tốt, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi?"

"Không cần, hiện tại đã khỏi rồi,tôi là một đại nam nhân,không có yếu đuối như vậy."

Diệp Hoan kiên quyết từ chối, từ sau khi trở về ảo giác về rừng nhiệt đới Tây Nam bắt đầu xuất hiện vài lần, trải qua sự điều trị của bác sĩ tâm lý về sau chưa từng xuất hiện lại, không nghĩ tới hiện trường vụ tai nạn giao thông hôm nay lại khiến cho các ảo giác chết tiệt kia...nó lại xuất hiện. Hắn biết rõ, ảo giác qua đi liền trở lại bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cao Thắng Nam nhìn dáng vẻ kiên quyết của Diệp Hoan, trong lòng không khỏi đau đớn,lại không dám khuyên nữa, chỉ có thể mặc cho xe taxi tiếp tục đi ktv Đế Hào.

Nữ cường nhân trước mặt nam nhân của mình, dường như thay đổi hoàn toàn tính cách, nàng không muốn làm hắn khó chịu,nhưng mà trong lòng của nàng bị dáng vẻ dọa người kia của hắn khiến cho bất an.

Cao Thắng Nam đột nhiên đối với Diệp Hoan cảm thấy lạ lẫm.

Người nam nhân này, trong lúc gia nhập quân đội, đến tột cùng xảy ra việc gì mà nàng không biết?

Xe taxi không vội vàng từ từ lăn bánh, trong xe hai người lại lâm vào suy nghĩ của riêng mình.

Trong yên lặng, xe taxi dừng lại,đã đến ktv Đế Hào.

Diệp Hoan cùng Cao Thắng Nam xuống xe, nhìn xem ktv đằng trước, cửa vào khí phái hoa lệ, tiếp tân đứng trước cửa ra vào niềm nở mời khách,cùng với vài cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đi vào đi ra, làm lộ ra hai ngực trắng muốt đôi chân thon dài, làm động lòng người.

Diệp Hoan chậm rãi thở dài, ở nơi này tiền tài, sắc đẹp làm cho người ta thấy đỏ mắt, không mấy ai có thể kháng cự, vô số nam nhân cứ chìm đắm trong mỹ sắc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, họ can tâm tình nguyện sa đọa vào, tận hưởng cảm giác như được lên thiên đường.

Thẩm Duệ cùng Lâm San đã tới trước, hai người đứng ở ngoài cửa ktv cười nói vui vẻ, đợi bọn hắn.

Thấy Diệp Hoan xuất hiện, Thẩm Duệ thân mật hướng ngực hắn đấm nhẹ một cái, cười nói:

"Tên nhóc nhà cậu chiếm xong tiện nghi,ngay cả từ biệt cũng không nói một tiếng liền bỏ đi, quả nhiên là tên tiểu tử không chịu thiệt thòi a."

Diệp Hoan nhếch miệng cười nói:

Advertisement

"Anh đây là một tên giàu nứt đố đổ vách, một chút lời nhỏ tôi chiếm được không sao chứ?"

Thẩm Duệ nhìn qua gương mặt Diệp Hoan, phát hiện sắc mặt hắn xám ngắt mặt tràn đầy mồ hôi lạnh, không khỏi ân cần hỏi: "Diệp Hoan, bộ dáng của cậu không đúng a, làm sao vậy? Vừa mới lúc nãy ăn cơm còn khá tốt...."

"Không có gì, chẳng qua tôi chiếm tiện nghi của anh hơn hai vạn Đô-la,lòng áy náy thành ra như vậy..."

"Nếu không đêm nay chúng ta nghỉ ngơi đã, đừng đùa, sức khỏe quan trọng hơn..."


Diệp Hoan đầy không thèm để ý cười cười, nói:

"Không cần, tôi là một đại nam nhân đâu có yếu ớt như vậy, đã đến đây phải chơi hết mình."

Thẩm Duệ trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút phức tạp khó hiểu, chợt lóe lên rồi biến mất.

Ktv Đế Hào được hội viên đóng góp xây dựng, không giống các ktv bình thường từ trong ra ngoài đều không khí hỗn tạp, nơi đây bất kể là bên ngoài hay là trong rạp, hoàn cảnh đều rất ưu nhã, tường vách đều được cách âm, hiệu quả rất tốt, đóng kín cửa đứng bên ngoài hành lang đều nghe không được bất kì tạp âm nào, ktv rộng lớn như vậy lại vô cùng yên tĩnh,khách nhân có thể lui tới lại đều là một đám người lộ ra khí chất ung dung cao quý, hiển nhiên nơi đây không phải người bình thường có thể vào.

Tiến vào đại sảnh, một gã khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc âu phục màu đen chờ ở đầu bậc thang, gặp Thẩm Duệ đi tới, cung kính hướng hắn bái:

"Duệ thiếu, ngài hiếm khi có thể đến đây, chỗ của ngài đã được chuẩn bị tốt."

Thẩm Duệ cười cười, chỉ vào Diệp Hoan nói:

"Lưu Tổng làm quen một chút đi, vị này chính là Diệp thiếu gia, cháu đích tôn của Thẩm gia,đã từng nghe nói qua chứ?"

Lưu Tổng hiển nhiên cũng là bị vẻ bên ngoài của Diệp Hoan đánh lừa, nghe vậy lập tức chấn động một lát, ngơ ngác nhìn xem Diệp Hoan nói:

Advertisement

"Diệp thiếu gia... Chẳng lẽ là vị đấy sao..."

"Đúng vậy, chính là cậu ta, cậu ta là khách quý, ông không được qua loa đâu "

Lưu Tổng liên tục gật đầu, thái độ khác hẳn so với vừa rồi gặp Thẩm Duệ, cung kính thêm vài phần, liền hướng Diệp Hoan cung kính, cười nói:

"Nguyên lai là trưởng tôn Thẩm gia nha, thất lễ, thất lễ, quả nhiên là khách quý đến cửa..."

Diệp Hoan gãi gãi đầu, hắn không quen bị nịnh nọt như vậy, thậm chí rất chán ghét người khác vừa thấy hắn liền đem cái vỏ bọc hào quang Thẩm gia tâng bốc lên, mất đi vỏ bọc này, hắn liền giống như chẳng là cái gì sao?

Đưa tay không đánh mặt người cười, Diệp Hoan vẫn là rất khách khí hướng hắn chào hỏi, hơn nữa cùng gã kia nhiệt tình bắt tay:

"Lưu Tổng thực khách khí,anh trai của ta đêm nay muốn thịt tôi một vố, tôi mới bị hắn bắt đến."

Lưu Tổng ngây cả người, đón lấy cười ha hả:

"Anh em các cậu cảm tình thật tốt, Lưu mỗ không chuẩn bị tốt, lại để cho Duệ thiếu thất vọng rồi,hãy nể mặt Lưu mỗ này..., đêm nay các cậu không cần trả tiền,Lưu mỗ bao phòng này rồi, xin hai người nhất định cho tôi chút mặt mũi này."

Diệp Hoan vui mừng quá đỗi, nhìn nơi này thiết kế cao cấp xa hoa, một lần vui chơi không bỏ mấy vạn đồng ra không được, có người mời, ngu gì mà không tiếp nhận?

Lại một lần nữa cầm bắt chặt tay Lưu Tổng, Diệp Hoan lúc này lại là thật tâm muốn bắt tay rồi.

"Lưu Tổng,... Ông tốt lắm....! Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ, lần tới mời ông đến tiệc khách quý của tôi, tận tình vui đùa một phen..."

Diệp Hoan dùng sức lắc tay của hắn, mọi người được nhân viên phục vụ dẫn vào ghế ngồi, Lưu Tổng ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, trong lòng bàn tay, tự dưng nhiều hơn một tờ hai mươi đồng...

Lưu Tổng nhìn tờ tiền trong lòng bàn tay tiền, mồ hôi đầm đìa trên mặt hơi đen lại.

"Cậu vừa rồi đút vật gì vào tay Lưu Tổng vậy?" Thẩm Duệ hiếu kỳ hỏi.

Diệp Hoan bỗng dưng hào phóng khua tay, cười nói:


"Cho hắn hai mươi đồng tiền boa, dù sao cũng không thể làm cho hắn quá tốn kém, hơi chút tỏ vẻ thoáng một phát lòng biết ơn nha..."

"Hai... Hai mươi đồng tiền... Tiền boa?" Thẩm Duệ ngây ngốc một chút, mồ hôi trên trán chậm rãi đổ xuống.

Diệp Hoan thấp thỏm nói:

"Tôi không hiểu rõ giá thị trường... Cho nhiều hơn?"

Thẩm Duệ dáng tươi cười so thuốc đắng còn khổ:

"Cái ktv chính là Lưu Tổng mở ra đấy, người ta tài sản hơn một tỷ, ngươi rõ ràng lại đi cho hắn hai mươi đồng tiền boa..."

"Móa, tiền boa có cũng như không!" Diệp Hoan phản ứng đầu tiên chính là ảo não,chân dẫm mạnh xuống.

"Không phải cho không, mà là cậu căn bản cũng không nên cho..." Thẩm Duệ cười khổ.

"Đúng, xác thực là không nên cho! Tiền này cho được quá oan uổng, phá sản a......"

Thẩm Duệ: "......"

Thật sự rất khó đuổi kịp tư duy của người này a..., trong đầu hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì?

Một mực không có lên tiếng, Cao Thắng Nam lẽo đẽo đi theo sau lưng Diệp Hoan, hung hăng đá hắn một cước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tranh thủ thời gian cút vào chỗ ngồi cho tôi, bà cô đây từ trước tới giờ mất mặt còn không nhiều bằng một đêm nay..."

......

......

Trong phòng phối trí theo phong cách Châu Âu La Mã, bốn góc phòng dựng bốn trụ cẩm thạch trắng, vách tường treo mấy tấm tranh nữ nhân khỏa thân,vách tường phía đông còn có một cái lò sưởi trong tường dùng để trang trí kiểu dáng Châu Âu, dưới đất phủ kín thảm lông mềm mại, vừa tiến vào phòng một mùi thơm nhàn nhạt phả ra, không hổ là ktv đẳng cấp nhất, ở bên trong bố trí xa hoa lộ ra vài phần khí chất ưu nhã của giới thượng lưu.

Vừa ngồi vào ghế, Cao Thắng Nam liền một mực lo lắng để ý Diệp Hoan.

Chỉ có nàng biết rõ, vừa rồi trên xe taxi, gương mặt của Diệp Hoan khi đó kinh khủng bực nào,cực kì dọa người.

Nhìn thấy Diệp Hoan một chân bước vào ghế ngồi, Thẩm Duệ đi theo phía sau hắn bỗng nhiên trên mặt lộ ra một tia âm trầm châm biếm, hàn ý dày đặc trong ánh mắt chằm chằm vào bóng lưng Diệp Hoan, tựa như độc lang trên thảo nguyên hung ác nhìn thẳng một con cừu non, sát cơ xuất hiện.

Tiến vào ghế ngồi, Diệp Hoan đem theo chai rượu vang Montrachet được đóng gói từ nhà hàng kia đặt lên bàn, gọi nhân viên phục vụ mở rượu ra, cầm bốn cái chén rượu đỏ, bốn người cùng một chỗ chạm ly.

Tâm tình Diệp Hoan rất tốt, từ lúc bị Cao Thắng Nam lôi đi ăn cùng nàng cho tới bây giờ, ngoại trừ vừa mới phí mất hai mươi đồng tiền boa, còn lại không phải hao phí một đồng nào, cảm giác tiết kiệm tiền so kiếm tiền quả thật cảm giác vui sướng hơn nhiều.

Không thể không nói tuy thân phận và địa vị được thay đổi, nhưng hoàn cảnh Diệp Hoan vẫn như cũ,dù là hắn có hơn trăm triệu,nhưng tiền tiêu mỗi ngày đều quản lý chi li, giống hệt như lão già,keo kiệt đến tận cửa.

Đi đến đâu cũng có người mời,người thượng lưu gọi cái này là "Mặt mũi", Diệp Hoan ngẫm nghĩ:” nhưng là... gương mặt này của mình, không phải có thể đổi lấy chi phiếu chứ? “

Lưu Tổng cho người đem hoa quả, đồ ăn vặt cùng mấy bình rượu vang đắt tiền không biết tên, tiến đến lên tiếng chào hỏi sau đó cung kính rời đi.

Lâm San không cùng Diệp Hoan và Cao Thắng Nam nói chuyện phiếm,gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tiến vào ghế ngồi liền tự chọn cho mình hai bài,bắt đầu hát.


Cao Thắng Nam lẳng lặng ngồi bên cạnh Diệp Hoan, không đếm xỉa tới Lâm San hát,khẽ vuốt vuốt chén rượu vang trong tay,con ngươi đen bong từ đôi mắt xinh đẹp đen bóng thỉnh thoảng xẹt qua khuôn mặt Diệp Hoan, lo lắng lộ ra thật sâu.

Trong phòng, Lâm San cất tiếng hát ngọt ngào, êm tai như như nước suối chậm rãi chảy xuôi, Thẩm Duệ bưng chén rượu ngồi cạnh Diệp Hoan, cười cùng Diệp Hoan chạm một ly, nói:

"Rượu này giá 2 vạn Đô-la, uống quả nhiên hương vị khác xa so với loại rượu mao đài giá tám đồng, tên tiểu tử nhà cậu khẩu vị cao hơn trước nha, lần này thấy chiếm được nhiều tiện nghi như vậy a."

Diệp Hoan cười khan nói:

"Tôi đâu có chỗ nào gọi là khẩu vị cao đâu, vừa rồi trong nhà hàng kia, tôi đâu biết chai rượu này đắt tiền nhất,chỉ thấy thích cái vỏ chai rượu đó, cùng cao nhã và khẩu vị thật sự chẳng có nửa điểm nào liên quan..."

Thẩm Duệ cười ha ha, chỉ vào Diệp Hoan nói:

"Cậu thực là một tên tiểu nhân thực thụ, anh đây cũng không phải là chửi mắng cậu,ngày hôm nay tên tiểu nhân như cậu so với ngụy quân tử anh đây đáng yêu hơn nhiều."

Diệp Hoan hai mắt hấp háy mấy cái, cười nói:

"Anh trai thân mến, chẳng lẽ anh là tên ngụy quân tử?"

Thẩm Duệ ngây ra một lúc, cười khổ nói:

"Cậu là em trai của tôi, tôi cũng không gạt cậu, nói thật,khi còn trẻ lúc đọc qua không ít sách thánh hiền, tôi vẫn cho là mình là chân Quân tử, nhưng mà ở trong quan trường nhiều năm, dù ít dù nhiều đều dính chút ít thói xấu nơi quan trường, bây giờ tôi chỉ sợ đã là một tên ngụy quân tử chính cống rồi."

Diệp Hoan ha ha cười nói:

"Một người có thể tự nhận mình là ngụy quân tử, chứng tỏ sự giả tạo của hắn còn chưa đủ triệt để,với tình cảnh này mà nói, vẫn còn có thể cứu vãn được... Đến, anh trai,chúng ta cạn chén vì chân chính đều không phải ngụy quân tử."

Thẩm Duệ cười cùng Diệp Hoan chạm cốc, khẽ nhấp một cái, cười nói:

"Nghe lời nói của cậu quả thật có chút ý tứ, cậu dường như rất có hảo cảm đối với chân tiểu nhân cùng ngụy quân tử?"

Diệp Hoan liễm cười, chân thành nói:

"Chân tiểu nhân, ngụy quân tử, ít nhất bọn hắn đều sống ở trong thế gian này, trong thời đại hỗn loạn đen tối này, bất luận cách đối nhân xử thế như thế nào đều vì tư lợi cá nhân, vì lợi ích của bản thân mình mà không từ thủ đoạn nào, ít nhất thì bọn hắn vì chính mình mà sống, so sánh với những tên thuần khiết thiện lương hay là đại gian đại ác,làm cho con người ta cảm thấy rất chán ghét, bởi vì bọn họ sống không đúng với bản thân mình, một mặt giống như là từ trên thiên đàng xuống, mặt khác lại như từ dưới Địa ngục lên, tóm lại, bọn chúng không thuộc về nhân gian, không giống chúng ta."

Thẩm Duệ tay cầm chén rượu mà mặt ngây ngốc thật lâu.

Lý giải lần này của Diệp Hoan đối với chân tiểu nhân cùng với ngụy quân tử, làm cho hắn đối với Diệp Hoan hiểu rõ dần nhiều hơn một ít.

Chân tiểu nhân, ngụy quân tử, cái đề tài này thật thú vị, Thẩm Duệ khóe miệng dần dần hiện lên vài phần ai cũng xem không hiểu mỉm cười.

Nếu quả thật chân tiểu nhân cùng ngụy quân tử đấu, ai sẽ thắng đây?

Vấn đề này chắc hẳn so với cái đề tài vừa rồi càng có hứng thú hơn a?

......

......

Trong phòng, bầu không khí rất vui vẻ,uống qua vài chén rượu, Diệp Hoan cùng Thẩm Duệ quan hệ trở nên thân mật hơn, ít nhất bên ngoài nhìn vào trông rất hòa thuận, bây giờ hai người thoạt nhìn thật là cực kỳ giống một cặp huynh đệ khăng khít.

Tất cả mọi người hợp với tình hình tựa như hát vài bài, thời điểm đang cười nói uống rượu,các bóng đèn trong phòng bỗng nhiên tắt ngúm, chỉ còn lại hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn.

Đang cầm microphone hát vui vẻ, Lâm San ngây ra một lúc, nói: "Chúng ta đến ca hát, không nói đến đây để xem phim nha."

Thẩm Duệ cố tình liếc qua Diệp Hoan, ánh mắt rất âm trầm, trong miệng lại than thở nói:

"Cái lão Lưu này, làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy rồi, hắn đây là làm cái gì vậy... Ta cho người đi hỏi một chút."

Vừa đứng người lên, Diệp Hoan lại cười khoát tay nói:


"Anh trai à, được rồi, vừa vặn mọi người hát đã chán,hay là đi xem phim giải khuây cũng tốt."

Thẩm Duệ thuận thế ngồi xuống, cười nói:

"Cậu lại dễ nói chuyện như vậy...., vậy thì xem phim một lúc đi."

Màn hình TV dần sáng lên, rất nhanh chiếu lên một bộ phim.

Hình ảnh có chút thô ráp, dường như là phim phóng sự,hình ảnh bắt đầu bớt thô ráp dần dần mịn ra, màn hình có chút lay động,một chuỗi tiêu đề giới thiệu phim bằng tiếng Anh qua đi, trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh của một cuộc chiến.

Tựa hồ đây là chiến tranh thời cận đại, mở đầu bằng một trận chiến trên đất liền, vô số binh lính vác theo súng trường theo tàu đổ bộ nhảy vào trong nước biển lạnh buốt.Trên bầu trời,máy ba.y ném bom liên tục đem từng quả bom hạng nặng, nặng vài tấn rải xuống đất, dưới mặt đất không ngừng nghe được tiếng kêu thảm thiết,đau đớn của các binh sĩ cả hai phe.

Thẩm Duệ cười nói: "Thì ra là phim chiến tranh, Diệp Hoan, cậu xuất quân nhân, có lẽ rất thích xem thể loại này a?"

Ngọn đèn lờ mờ trong rạp, không ai chú ý tới Diệp Hoan sắc mặt dần dần trắng bệch, con mắt chăm chú nhìn trên TV chiếu cảnh chiến tranh thảm khốc, miệng môi bất giác khẽ run run...

Hình ảnh cuộc chiến tranh dần trở nên thảm khốc hơn, màn ảnh cũng theo chỉnh thể vĩ mô bố cục cuộc chiến dần chuyển sang vi mô chi tiết hơn, đạo diễn như muốn tận lực thể hiện sự tàn khốc của chiến tranh, vì vậy trong màn ảnh những binh lính kia nguyên một đám người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông về trước lấy,bị đạn cao xạ công kích trên người, rất nhiều liền hét thảm cũng không kịp phát ra, thân hình liền bị bắn tan xác, từng mảnh thịt vụn, máu tươi cùng bộ óc trắng hếu vương vãi khắp nơi trên bãi bãi cát dần chồng chất thành một mảnh, nước biển trong xanh đã bị nhuộm đỏ tươi bởi máu tươi, binh lính hai bên đều thi nhau bỏ mạng, tâm thần cuồng loạn gào rú, đều mang theo một loại tâm tình tuyệt vọng...

Thân hình Diệp Hoan bắt đầu run rẩy một cách rất rõ ràng, con mắt gắt gao chằm chằm vào màn hình, con ngươi lại kịch liệt liên tục co giãn, ánh mắt sung huyết trở nên đỏ bừng, trong con ngươi tản mát ra hào quang điên cuồng nóng rực, làm cho người ta kinh hãi. Hai bàn tay nắm chặt, xương ngón tay các đốt ngón tay nắm đến phát ra âm thanh cr.ắc.rắc…, bởi vì dùng sức quá mức mà thân thể kịch liệt phát run lấy.

Cao Thắng Nam một mực ở lưu tâm Diệp Hoan, nàng là người đầu tiên phát hiện Diệp Hoan không đúng, gấp vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn, lo lắng nói:

"Diệp Hoan,anh làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Diệp Hoan không nói chuyện, hàm răng nghiến ken két,sự điên cuồng trong mắt ngày càng hiện rõ,ánh mắt sung huyết như cũ nhìn chằm chằm vào TV phía đằng trước,con ngươi đỏ bừng lộ ra tia tà quang yêu dị.

"Diệp Hoan cậu ta làm sao vậy?" Thẩm Duệ cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem tất cả bóng đèn trong phòng mở ra, cánh tay của hắn vội vàng khua khua trước mặt Diệp Hoan.

Cao Thắng Nam gấp đến độ nước mắt đều ra rồi, nhanh chóng lắc đầu nói:

"Không biết, vừa rồi ăn cơm xong cũng bị như vậy, hiện tại dường như tình trang của anh ấy càng ngày càng nghiêm trọng hơn..."

Thẩm Duệ lúc này móc ra điện thoại:

"Tôi gọi điện thoại gọi xe cứu thương..."

Vừa dứt lời, Diệp Hoan đang trầm mặc không nói bỗng nhiên nhảy mạnh lên, cả người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, bay lên một cước đem cái tượng gỗ lim trước bàn trà đá nát bấy, cổ chằng chịt gân xanh khàn giọng hét lớn:

"Giết! Giết…! Giết ….!"

Liền hô xong ba chữ "Giết", Diệp Hoan thô lỗ đẩy Thẩm Duệ ra, tựa như kẻ phát điên chạy ra ngoài.

"Diệp Hoan!" Cao Thắng Nam sợ tới mức tâm thần tan vỡ, khóc lóc đuổi theo.

Trong phòng, Thẩm Duệ cùng Lâm San lại không có bất kỳ động tác gì.

Lâm San giật mình nhìn Thẩm Duệ, đỏ hồng miệng môi nhúc nhích vài cái,cuối cùng lại không nói ra lời nào.

Thẩm Duệ chậm rãi ngồi xuống, xem tivi đang tiếp tục phát hình ảnh chiến tranh tàn khốc, hắn cười nhạt một tiếng, nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon, cho tới bây giờ ta mới nhận ra mùi vị của loại rượu này!."

Lâm San trừng mắt đôi xinh đẹp, hai con ngươi nhìn hắn chằm chằm.

Thẩm Duệ không coi ai ra gì lại nhấp một ngụm, như là hết sức lông bông không bị trói buộc thư sinh bình thường, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối, khắp miệng ngâm nga một câu thơ cổ.

Với học thức không tầm thường của Lâm San ngay lập tức liền biết được đây là bài thiếu niên hành của,tài tử Đường triều Thiệu Yết " Thiếu Niên Hành ".

"Trượng phu mười **, dũng khí át Hàn Bành. Báo thù không cần kiếm, phụ quốc không cần binh..."

Bình Luận (0)
Comment