Thái Tử Bụi Đời

Chương 121

* nha nội: đám con cháu quan chức nhà nước

Thành phố Giang Châu.

Trong lúc nữ minh tinh xinh đẹp đang nằm trong lòng ngực Dương Tố làm nũng thì chuông điện thoại của y vang lên.

" Dương thiếu gia, tôi là Lý tổng ở Hoài Tây, bây giờ chúng ta nói chuyện được không?"

Dương Tố có chút bực bội vuốt trán, thản nhiên nói: "Anh cứ nói."

" Dương thiếu gia, công trình sân Golf ở ngoại ô Ninh Hải sao đến giờ mà vẫn chưa khởi công? Bọn tôi đã bỏ không biết bao nhiêu tiền vào đó đấy, khi anh khuyến khích chúng tôi đầu tư thì nói là sẽ lập tức khởi công, sau một năm thì có thể khai trương và lấy về được lợi nhuận, chẳng lẽ anh chỉ là hứa suông?" Giọng điệu của Lý tổng có phần nóng nảy.

Dương Tố nhẫn nại nói khẽ: " Lý tổng, anh đừng lo lắng, chỉ là chuyện có chút phức tạp, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, chẳng qua công tác di dời gặp chút khó khăn, có một viện phúc lợi ở ngay trung tâm sân Golf, nhưng nhất quyết chịu dời đi, kéo dài tới giờ..."

Ông chủ Lý nở nụ cười: " Dương thiếu gia, anh đây là nói đùa với tôi sao? Ninh Hải là một thành phố thuộc tỉnh Giang Nam đó, anh thân là đệ nhất công tử của tỉnh Giang Nam, một cái viện phúc lợi nho nhỏ sao có thể làm khó anh, anh nói thật cho tôi biết là có chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc cách giải quyết "

Trong mắt Dương Tố hiện lên vài phần âm u, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: " Dương Tố tôi là loại người nói được mà không làm được sao? Thật sự là có một viện phúc lợi không chịu di dời nên hạng mục mới mãi không thể khởi công."

Lý tổng nghe thấy giọng điệu của Dương Tố thì biết y nói thật, dù sao trước đây ông đã hợp tác với Dương Tố vài lần cho nên cũng có thể hiểu vài phần về cách làm người của Dương Tố.

Advertisement

"Một viện phúc lợi không chịu di dời? Họ có bối cảnh, đúng không?" Lý tổng cẩn thận hỏi.

"Họ đúng là có bối cảnh, hơn nữa cũng không phải nhỏ, tôi không làm gì được họ."


Lý tổng không nói gì, nếu như ngay cả Dương Tố cũng không thể làm gì được thì bối cảnh lớn đến cỡ nào chứ?

Sau khi im lặng, ông ta nói: "Dương thiếu gia, chuyện này gặp phải khó khăn tôi không trách anh nhưng chúng tôi là thương nhân, cái chúng tôi muốn là lợi nhuận, chuyện này nhờ anh mau chóng giải quyết, nếu không chúng tôi chỉ còn cách rút vốn, đầu tư kinh doanh là để kiếm lời, nếu đã không có lợi ích, chúng tôi sẽ không làm, mong anh hiểu cho."

Dương Tố cúp điện thoại, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng chưa từng có....

.........

Advertisement

Sau khi Diệp Hoan rời khỏi cục cảnh sát, Lưu Tử Thành liền hẹn gặp hắn.

Diệp Hoan hiểu rất rõ, người ta là đang muốn tung hô mình, không đi không được.

Trong nhà hàng Kim Ngọc Đường của Lưu Tử Thành, hai người gặp nhau, không ngoài dự kiến của Diệp Hoan, vừa gặp mặt Lưu Tử Thành liền kêu hắn là "lão đại".

Nếu như so sánh về độ thù hận thì Lưu Tử Thành tuyệt đối hận Dương Tố hơn Diệp Hoan, dù sao thì việc Dương Tố hại chết người yêu của Lưu Tử Thành là chuyện không thể nào có thể xóa nhòa, khi Diệp Hoan phá nát nhà y thì người hả giận nhất chính là Lưu Tử Thành.

Lưu Tử Thành luôn mồm kêu Diệp Hoan là "lão đại", cho dù Diệp Hoan tuổi nhỏ hơn thì vẫn gọi một cách rất vui vẻ.

Diệp Hoan cảm thấy rất sung sướng, phá nát biệt thự của đệ nhất công tử, sau đó thu đệ nhị công tử làm đàn tôi, trên đời này còn có chuyện gì trâu bò hơn chuyện này?

Sau khi uống được khá nhiều rượu, một cô phục vụ dung mạo xinh đẹp đưa món súp ba ba lên, Diệp Hoan không thể đợi được mà nâng lên uống.


Nói thật, nhà hàng của Lưu Tử Thành cùng những nhà hàng khác không khác nhau lắm nhưng món ba ba hầm cách thủy ở đây thật sự rất ngon, mùi vị đậm đà lại còn rất thơm nên Diệp Hoan rất thích nó.

Sau khi uống hết một chén, Diệp Hoan đột nhiên nói: "Sao trong súp này không có trứng rùa? Tôi thấy người khác lúc mắng chửi người thường hay mắng là vương bát đản này nọ nhưng còn chưa thấy được hình dạng của trứng rùa ra sao......"

Lưu Tử Thành bị Diệp Hoan hỏi khó, im lặng thật lâu rồi nói:" Trong đây ngoại trừ của tôi với anh thực tìm không ra cái trứng nào đâu."

"Quên đi."

Hai người uống thêm một chén thì ngừng, sau đó mỗi người hút một điếu thuốc. Trong khói thuốc lượn lờ, hai người bắt đầu bàn đến chuyện chính

" Dương Tố làm việc rất cẩn thận, không để lại chứng cớ nào, khắp các thành phố ở Giang Nam y đều đã vươn tay đến, thu gom vật liệu xây dựng rồi bán giá cao cho chính phủ để xây dựng các công trình công cộng…Y không cần ra mặt, chỉ với một cú điện thoại là có thể bàn xong mọi chuyện, quan hệ của hắn trải rộng khắp, không chỉ thế, y còn đầu cơ trục lợi việc bán qua tay ô tô..."

Diệp Hoan nói: "Tên này kiếm tiền đến điên luôn rồi sao? Việc buôn bán ô tô làm sao có nhiều lợi nhuận được?"

Lưu Tử Thành cười lạnh: " Vũng nước này rất sâu, anh không hiểu đâu. Việc bán qua tay ô tô thật sự rất có lời, chẳng hạn như xe ô tô của chính phủ, theo quy định thì xe công vụ giá không được quá 180.000, lượng khí thoát ra không được quá 1.8 lít cho nên rất nhiều xe chính phủ, kể cả xe cao cấp vừa mới mua đều không thể mang ra sử dụng. Dương Tố có mặt mũi lớn, dùng giá thấp để mua mấy chiếc xe đó rồi bán ra bên ngoài với giá cao, lợi nhuận có thể lên đến 300% hoặc 400%. Ví dụ là BMW thế hệ 3 có giá 400.000, bởi vì không hợp quy định, nên Dương Tố dùng 100.000 để mua về rồi đtôi tới xưởng sữa chữa chỉnh lại đồng hồ công tơ mét về mức 0 km, mông má lớp sơn xe, tân trang lại nội thất ô tô, sau đó mất thêm 100.000 nữa là có thể bán lại, anh nói có được nhiều lợi nhuận không?"

Diệp Hoan trợn mắt:"Cmn thật phi pháp!"

Lưu Tử Thành nở nụ cười khó lường, trong vẻ thần bí lại mang theo vài phần mỉa mai.

"Nếu muốn lăn lộn trong xã hội này, chúng ta không chỉ dựa vào gia thế mà còn phải có thực lực của bản thân. Ai cũng biết rằng, cha mẹ chúng ta không thể làm quan cả đời nên phải thừa lúc họ còn có quyền lực mà tranh thủ kiếm tiền, “có quyền làm cái gì cũng dễ, hết quyền làm cái gì cũng khó” câu nói này rất thịnh hành trong giới chúng ta. Dương Tố là ví dụ tiêu biểu trong đó, y kiếm tiền gần như điên cuồng, bởi y hiểu rõ đạo lý người đi trà lạnh, đợi lúc cha y không còn nắm quyền thì ai còn quan tâm đến đệ nhất công tử như y?"


Diệp Hoan im lặng không lên tiếng.

Những lời Lưu Tử Thành nói khiến hắn hiểu sâu sắc hơn về giới nha nội* này.

(nha nội: đám con cháu quan chức nhà nước)

Có phải bản thân mình sau này cũng sẽ trở thành người như Dương Tố?

"Anh thì sao? Thân là đệ nhị công tử, anh chắc cũng kiếm được không ít đâu?" Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi.

Lưu Tử Thành lắc đầu cười nói: "Sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3 thì đã bị ông già đá đi bộ đội, xuất ngũ xong lại bị ném vào đại học, vất vả học hành xong mới cảm thấy sung sướng vô cùng, tôi cũng vốn định nương theo uy phong của ông già mà kiếm chút tiền. Về sau tôi có lén nhận một cái đồng hồ Rolex bằng vàng do nhân viên cấp dưới của ba tôi tặng, chưa đeo nóng tay đã bị ông già phát hiện, ông ấy không nói lời nào liền tát tôi một phát, cái tát đó khiến tôi nhớ mãi, từ đó tôi không dám nhận quà của người khác nữa, càng không dám dùng danh tiếng của ông để kiếm tiền......"

Lưu Tử Thành dựa lưng vào chiếc ghế ngồi xa hoa, cười nói: "Nhà hàng này là tôi mượn tiền chiến hữu để mở, hơn nữa tôi còn không dám mở dưới mí mắt của lão già mà phải chạy tới tận Ninh Hải này. Sau này không biết vì sao lại bị cán bộ nào đó làm việc trong chính quyền thành phố biết được nhà hàng này là của tôi, thế là sau này hễ chính quyền thành phố tiệc tùng hoặc chiêu đãi đều đến chỗ này, cũng vì thế nơi này mới trở nên nổi tiếng. Nói trắng ra thì tôi vẫn là kiếm tiền dựa trên danh tiếng của lão già, chỉ là tôi không cưỡng cầu, không chủ động mà thôi."

Lưu Tử Thành nhìn DIệp Hoan thật chăm chú rồi lên tiếng:" Tôi biết rõ anh là con trai của Thẩm tổng lý, cũng biết anh từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, mới nhận lại Thẩm tổng không lâu, hơn nữa anh còn rất phản cảm với giới thượng lưu này. Nhưng Diệp Hoan à, cho dù có chấp nhận hay không, anh vẫn luôn là người của giới thượng lưu, người trong cuộc có nhiều lúc không thể làm theo ý mình được, hơn nữa giới thượng lưu cũng như tất cả các nhóm người khác, có tốt có xấu, anh nên thử tiếp nhận nó, nếu như không thể tiếp nhận, vậy thì hãy thay đổi nó!"

"Thay đổi? Cậu nói là tôi thay đổi cả cái giới nha nội này?" Diệp Hoan có chút giật mình, tên này chắc là uống nhiều quá rồi.

Lưu Tử Thành cười nhẹ, ung dung nói: " Thẩm gia ở kinh thành là thế gia truyền thừa hơn 100 năm. Trước đây, có 7 vị tướng quân, 4 người chết trên chiến trường. Trong cuộc đại cách mạng văn hóa, hai vị Thẩm lão gia tử đã đứng trước đền thờ Thẩm gia, một đao chém đứt đầu hai tên thủ lĩnh rồi treo lên trước cửa đền. Từ đó, không có tên trộm nào dám tới gần Thẩm gia, ngay cả tay áo của Thẩm lão gia tử cũng không dám đụng tới. Diệp Hoan, anh cũng là con cháu Thẩm gia, sao không có khí thế của Thẩm lão gia tử năm xưa?"

Diệp Hoan lắc đầu, muốn thay đổi những tên phá gia chi tử đó là không có khả năng, hắn không có năng lực cao như thế

Lưu Tử Thành nói xong thì cũng hiểu được những lời mình nói là vớ vẩn, vì thế nên bật cười lắc đầu: " Được rồi, coi như tôi chưa nói, tôi thật ra chỉ là quá thất vọng với hiện thực mà thôi nên mới mong anh có thể thay đổi nó, dù là một ít thôi cũng tốt."

Diệp Hoan bưng chén rượu lên, nghiêm túc nói: " Tử Thành à, anh là người tốt, là người đáng để kết bạn, năm xưa lão viện trưởng từng nói với tôi, người mạnh thì quan tâm thiên hạ, kẻ yếu thì quan tâm bản thân, năng lực của chúng ta quá yếu ớt, không thể thay đổi thứ gì cả, chúng ta chỉ quan tâm bản thân thì đã tốt rồi."

Lưu Tử Thành cười lớn rồi phóng khoáng nói: "Nói rất hay! Chén rượu này, kính cho câu "chỉ quan tâm bản thân!"


Hai người một hơi cạn sạch, nhìn nhau cười, nụ cười thẳng thắng.

Rượu uống đã xong, Lưu Tử Thành xoa xoa tay, nói: "Cơm ăn cũng xong rồi, Diệp lão đại, bây giờ chúng ta đi hoạt động một chút chứ?"

" Hoạt động gì?"

Lưu Tử Thành nở nụ cười gian: "Đi KTV, tìm hai em gái xinh đẹp làm tay vịn, một người để hát, một người để sờ, tôi biết một câu lạc bộ tư nhân cũng không tệ, trong đó toàn là sinh viên trường nghệ thuật, buổi tối đi làm thêm..."

Diệp Hoan bĩu môi: "Thôi đi, tôi không có hứng thú. Việc tán gái quan trọng nhất chính là có được trái tim chứ không phải là dùng tiền mua thân thể, rất vô nghĩa"

Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi Lưu Tử Thành: " Cậu thường xuyên làm những chuyện như thế này sao?"

"Ít lắm, sau lần đầu thành đàn ông thì tôi rất ít đàng điếm bên ngoài. Anh thì sao? Lần đầu khi nào? " Lưu Tử Thành híp mắt cười hỏi.

Diệp Hoan ngẩng đầu, gương mặt trở nên u oán.

"Tôi hả... lâu lắm rồi."

Lưu Tử Thành kinh ngạc hỏi: " Sớm lắm sao? Anh phá thân thế nào? Cùng mối tình đầu hả?"

" Mối tình đầu cái khỉ! Năm đó, tôi đang chờ bạn ở nhà ga, đang lúc nhàm chán thì có một bà chị xinh đẹp ngoắc tay với tôi, tôi cũng rất lễ phép, ngốc nghếch tiến vào...."

Lưu Tử Thành trợn mắt: " Sau đó thì sao?"

Diệp Hoan run rẩy vài cái rồi buồn bã nói: "Đương nhiên là tôi bị cô ta chà đạp, đêm đầu tiên, chỉ cần nhớ lại là cảm thấy đau lòng. Sau khi chà đạp tôi xong, cô ta còn đòi tiền của tôi, lúc đó trên người tôi ngay cả một đồng tiền cũng không có, cô ta không cam lòng lục soát, cuối cùng....đuổi tôi ra ngoài."

Lưu Tử Thành ngây ngốc một lúc lâu rồi thở dài: "Ăn chực được thịt gà mà còn u oán như vậy, anh cmn thật sự là ăn mày còn đòi xôi gấc đó!"

Bình Luận (0)
Comment