Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 52 - Dạ Nhận Xuất Thủ

Tố thủ giương nhẹ, kiếm quang như mưa như lưới, phong kín hết thảy đường lui.

- Vân tiên tử, tuy chúng ta là vì Côn Ngô Kiếm mới đến, nhưng tuyệt đối chưa từng gặp qua Côn Ngô Kiếm, nếu không làm sao có thể lưu lại nơi đây?

Cảm nhận được sát ý trên người Vân Mộng Chân, Ba Sơn Lục Ma vội vàng mở miệng giải thích.

Cái nồi đen này thực quá lớn, bọn hắn căn bản không dám cõng a, nếu không, cho dù may mắn chạy trốn khỏi kiếm của Vân Mộng Chân, cũng sẽ đối mặt truy sát vô cùng vô tận.

- Còn dám giảo biện!

Từ Phong hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị quát lớn.

- Tà ma ngoại đạo, lại dám dòm ngó chí bảo của Huyền Môn, ta xem các ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Thời điểm Vân Mộng Chân chưa đến, Từ Phong bị giết không có sức hoàn thủ, suýt nữa chết ở trong tay đối phương, bây giờ được cơ hội, tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.

Huống chi, cho dù dứt bỏ những thứ này, vẻn vẹn từ góc độ lợi ích mà nói, tung tích của Côn Ngô Kiếm, tuyệt đối là chuyện Từ Phong quan tâm nhất, phải biết, đây chính là cơ hội tốt cùng Đạo Lăng Thiên Tông đáp lên quan hệ!

Bạch Nhạc chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, giúp Vân Mộng Chân một tay, còn nhất phi trùng thiên, nếu mình có thể trợ giúp Vân Mộng Chân tìm về Côn Ngô Kiếm, kia là công lao bao lớn? Bất luận là cá nhân hắn, hay Linh Tê Kiếm Tông đều sẽ bởi vậy đạt được hồi báo to lớn.

Cũng chính bởi vì vậy, Từ Phong mới để bụng như thế, sự tình gì cũng tự mình đi làm!

- Giết!

Một chữ "giết", Từ Phong xuất thủ lần nữa, đánh về phía Ba Sơn Lục Ma.

Nhưng cơ hồ ngay thời điểm Từ Phong xuất thủ, một vòng đao quang như mực im ắng rơi xuống, tựa như màn đêm đột nhiên giáng lâm.

Trong nháy mắt, trái tim Vân Mộng Chân phát lạnh, cho dù là lấy thực lực của nàng, giờ khắc này cũng sinh ra một tia áp lực tử vong.

- Đinh!

Trong nháy mắt, kiếm trong tay đã thu hồi, ở trước người hóa thành mây mù mông lung, đinh một tiếng giòn vang, mây mù và bóng đêm đồng thời tán đi. Hổ khẩu của Vân Mộng Chân tê rần, cả người không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng lực lượng của một đao kia, cũng mượn nhờ một bước này, triệt để hoá giải hết.

- Dạ Nhận?

Con ngươi co rụt lại, ánh mắt của Vân Mộng Chân rơi vào thanh đao như mực trong tay đối phương, đột nhiên biến sắc!

- Tự Mộng Như Chân, Mộng Chân tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền!

Một kích không có đắc thủ, thân hình Dạ Nhận chậm rãi hiển hiện ra, hời hợt mở miệng nói.

Mặc dù Bạch Nhạc và người Linh Tê Kiếm Tông đều gọi Vân tiên tử, nhưng trên thực tế, đối với người chân chính quen thuộc Vân Mộng Chân mà nói, lại có một xưng hô khác!

Tự Mộng Như Chân, nói là thủ đoạn của Vân Mộng Chân!

Thời điểm đánh với Ba Sơn Lục Ma, Vân Mộng Chân nhìn như sát chiêu ra nhiều lần, nhưng trên thực tế lại căn bản không có vận dụng bản lĩnh thật sự, thẳng đến Dạ Nhận xuất thủ đánh lén, thu kiếm trở về thủ, mới chính thức thể hiện ra thủ đoạn chân chính.

- Thời gian qua hai mươi năm, nghĩ không tới truyền thừa của Dạ Nhận còn không có đứt đoạn!

Nhìn chằm chằm Dạ Nhận, Vân Mộng Chân chậm rãi mở miệng nói.

- Ta cũng không nghĩ tới, tính toán tường tận, cuối cùng vẫn có chỗ sơ suất... Xem ra Bạch Nhạc kia, so với ta tưởng tượng càng thú vị hơn nhiều.

Dạ Nhận hơi nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng, trong lời nói tràn đầy tự tin.

Bản thân Dạ Nhận là thích khách đáng sợ nhất thế gian, đối với Dạ Nhận mà nói, xuất thủ đao thứ nhất là sát chiêu mạnh nhất.

Trong truyền thuyết, Dạ Nhận ra khỏi vỏ, chưa từng thất bại.

Cái này vốn là sát cục mà Dạ Nhận tỉ mỉ bày ra, cho dù là Vân Mộng Chân, đối mặt một đao kia, cũng không có đạo lý dễ dàng ngăn được.

Như vậy giải thích duy nhất là, ở trước khi hắn xuất thủ, trong lòng Vân Mộng Chân đã có phòng bị, hoặc là nói, Vân Mộng Chân nhìn như đang động thủ với Ba Sơn Lục Ma, nhưng trên thực tế vẫn đang chờ hắn xuất thủ.

Kể từ đó, cho dù không có bất kỳ chứng cớ nào, Dạ Nhận cũng có thể suy đoán ra, tất nhiên là Bạch Nhạc lấy phương thức đặc thù nào đó nhắc nhở Vân Mộng Chân.

Toàn bộ suy đoán, kỳ thật không có bất kỳ chứng cớ nào, thậm chí có nhiều chỗ, đến bây giờ Dạ Nhận còn nghĩ không rõ, nhưng lại không ảnh hưởng hắn làm ra phán đoán chính xác.

Bởi vì loại suy đoán này, nguồn gốc tới từ sự tự tin mạnh mẽ của hắn.

- Đã không thể đắc thủ, ngươi còn không đi?

Mí mắt hơi nhíu, Vân Mộng Chân lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần chặn được kích thứ nhất khi Dạ Nhận xuất thủ đánh lén, đối phương uy hiếp liền giảm mạnh, thậm chí trong truyền thuyết, Dạ Nhận giết người, cho tới bây giờ chỉ ra một đao, nếu một kích không trúng, sẽ ngay lập tức rút đi.

- Nếu muốn giết người, tự nhiên nên đi... Nhưng ta vốn không phải vì giết ngươi mà tới.

Không chút phật lòng, Dạ Nhận thong dong mở miệng nói.

- Côn Ngô Kiếm, xưa nay đều là chí bảo truyền thừa của Thánh nữ nhất mạch, thất lạc Côn Ngô Kiếm, Mộng Chân tiên tử, Thánh nữ như ngươi sợ rằng cũng danh không chính ngôn không thuận a?

Trong mắt lộ ra một tia hàn mang, đáy lòng Vân Mộng Chân nổi lên sát cơ.

- Côn Ngô Kiếm ở trên tay ngươi?

Bình Luận (0)
Comment