Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 89

Rất nhanh mọi thứ đã trở về quỹ đạo của nó. Mọi sinh hoạt thường ngày đều diễn ra rất bình thường duy chỉ có cuộc sống của Tôn Noãn Tịch là đang bắt đầu có những xáo trộn lạ kì. Mà bắt nguồn những điều kì lạ ấy lại là tình đầu cũng là tình cũ của cô -Lục Triển Bách.

Ngay sau hôm hôn lễ của Lục Thất Minh và Đồng Á anh ta có những biểu hiện mập mờ hơn trước.

Đến hiện tại cô vẫn không hiểu. Ngày chia tay năm đó cũng là do anh mập mờ với cô gái khác. Nói một cách đường hoàng chính là anh đã hết cái cảm giác yêu thích đối với cô cho nên mới đi tìm thú vui mới, làm hại cô tự dày vò mình mãi đi mới có thể yên tâm, bình lặng sống qua ngày. Nay lầm lũi trở về liền trơ trẽn đến cỡ quấy rầy cuộc sống của cô khiến cho mọi thứ vốn yên vị nay lại đảo lộn một phen. Nhất là suy nghĩ của cô đã bắt đầu thành một mớ hỗn độn.

Anh ta quay trở về làm tại bệnh viện gần nhà cho nên rất có nhiều thời gian để lui đi lui lại nhà cửa của Lục gia. Nhưng thực chất về để dương đôi mắt nhìn cô mới phải.

Ngay sau khi nghỉ Tết mẹ cô đã cho cô ở nhà chỉ việc ôm máy tính bảng và vẽ lên những bộ đồ phục vụ cho siêu mẫu đặc biệt là hoa hậu đang chuẩn bị bước vào cuộc thi nhan sắc thế giới. Hiện tại cô chỉ còn 2 tháng nữa. Đây là khoảng thời gian khá gian nan với cô. Để làm nên 10 bộ trang phục đắt giá cho cuộc thi nhan sắc cô cần tận dụng mọi nguồn lực và trí tưởng tượng của mình một cách nhanh và đẹp nhất. Tự máy những bộ trang phục này có lẽ mới là khổ công nhất.

Cô vod thể cho người may hộ cô bởi họ có thể dựa vào bảng thiết kế ấy. Nhưng đây là cuộc thi vươn tầm thế giới cho nên không thể làm lơ được. Tuyệt đối phải tự mình làm mới có thể cảm nhận được cái gọi là " khổ công vì nghề ". Nhưng chắc hẳn sẽ có mấy bộ cô gửi đến công ty làm cùng cô bởi cô chỉ có thời hạn là 2 tháng.

Thế nhưng có người lại không biết ý, cũng rất rỗi công ngồi bên kia cửa sổ, vắt vẻo thân hình dài, thon cường tráng ấy qua cửa sổ của cô luôn miệng gọi " Tiểu Tịch "

Cái tiếng kia gọi lên làm cô rùng mình bởi lâu rồi chưa ai gọi cô cái kiểu ướt át đến thế. Mà cái con người này lại rất thích quấy rầy cô trong lúc làm việc. Mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại lôi đống vải vóc đắt tiền làm váy dạ hội cho hoa hậu ra để làm như hôm nay cũng thế.

- Em xem anh lâu rồi không quay trở lại, quê hương có quá nhiều thứ dổi thay. Anh vẫn rất cần một người cùng anh đi thăm lại nơi này. Em nói xem ai phù hợp nhất?

Tiếng máy lại vang lên inh ỏi nhưng vẫn không lấn áp được tiếng nói to lớn đang oang oang nói.

- Nhưng mà xem ra ai cũng bận rồi lại không có thời gian cùng anh đi chơi, ôn lại kỉ niệm xưa. Anh thấy cũng được đó hay hai ta đi chơi một ngày đi, anh thấy em cứ may suốt chắc sẽ đau đầu lắm, đi chơi với anh rồi sẽ khuây khỏa.

Đến đây Tôn Noãn Tịch dừng máy. Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông từng thanh cao đến nỗi không dám với tới kia. Hóa ra anh cũng có mặt này.

- Tôi khuyến cáo anh Lục này nếu như anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì xin anh đừng lôi kéo tôi rảnh rỗi cùng với anh. Tôi cũng nằm trong số những người bận rộn mà anh nói đấy.

Tôn Noãn Tịch lại cúi xuống làm nốt. Gương mặt của Lục Triển Bách lúc bày cũng khá đen nhưng dần trở lại sắc khí như ban đầu. Ngay từ đầu khi xác định theo đuổi lại cô thì anh đã biết và làm theo cái gọi là " đẹp trai không bằng trai mặt " bên dù thế nào vẫn sẽ cố gắng.

- Nhưng anh thực sự rất buồn, họ thực sự không thể cùng anh đi chơi, lại không giống như em có thể hiểu anh. Em biết mà anh muốn xem phong cảnh thì cần một người hợp với bản thân mới có được cái thỏa mãn mà anh cần.

Tôn Noãn Tịch ngẩng đầu đáp trả

- Tôi đã thay đổi. Tôi giờ còn không hiểu tôi chứ nói gì hiểu anh. Mắc gì tôi phải biết về anh, nhắc đến anh là đầu tôi muốn chật rồi, thật sự không chỗ chứa.

- Hóa ra em luôn nhớ về anh

Đến cỡ không nhớ nhung thêm một thằng đàn ông nào nữa. Nhưng đương nhiên cái vế sau này chỉ có thể giữ ở trong lòng.

Nhưng trước lời nói mùi mẫn ấy của Lục Triển Bách, Tôn Noãn Tịch chỉ cười khẩy

- Anh có vẻ rất tự luyến?!

Nói xobg lại bắt đầu công việc của mình. Đường may tinh tế lại một lần nữa ù ù vang lên nhưng vẫn không phá được giọng nói chắc nịch của người đàn ông.

- Nhưng em không xem anh là người bạn sao, chúng ta cùng đi ôn lại chuyện cũ đi.

Phập!

Ngón tay của cô bị máy may đâm vào sau khi nghe anh nói.

- Anh nghĩ cái kỉ niệm ấy rất vui sao? Rất đáng nhớ sao? Nhưng xin lỗi tôi không còn tha thiết mộng ảo đó nữa rồi!

Giọt bước mắt cứ thế rơi. Nhắc đến cái quá khứ đen tối có anh, cô lại rơi vào sầu não. Nếu biết có cơ sự như ngày hôm nay cô sẽ bảo bố thuê người xây lại cửa sổ để hàng ngày không cần giáp mặt với anh. Như thế vết thương trong lòng cô cũng đã không bị lật lên ngay khi nó chưa đóng vảy.

Anh chạy vội đến xoa xoa ngón tay của cô,hôn nhẹ lên nó

- Hóa ra em ghét anh đến thế...

Trên gương mặt đáng chết ấy ủ rũ đến mức cô cũng không tin. Hóa ra mấy năm nay anh ở nước ngoài đã biết bộ lộ cảm xúc ra khuôn mặt không như trước kia giấu nhẹm cảm xúc. Nhưng cái khuôn mặt ủ dột ấy lại làm cô xảm thấy có chút tội lỗi. Vốn dĩ anh chỉ muốn làm bạn với cô như những người bạn bình thường khác nhưng cô lại cự tuyệt một cách phũ phàng. Nhưng trong tình thế này vag ngay ngày hôm nay cô cần làm rõ mọi thứ, có nhưng mối quan hệ " được ăn cả, ngã về không ", không thể cứ đơn thuần làm bạn với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.

Đứng vội dậy rút ngón tay của mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh. Nhiệt độ lúc này lại man mát đến bất ngờ khi không còn độ ấm của anh.Nhưng cô vẫn kiên quyết.

- Anh và tôi giờ chẳng là gì cả. Mong anh nên giữ khoảng cách một chút, tránh cho người ngoài nhìn vào lại không ra một thể thống gì. Và xin anh đừng lại gần tôi nữa, tôi và anh đến giờ chỉ còn quen biết một chút, không thân đến nỗi có thể thấu hiểu anh, cùng anh đi chơi, cùng anh tâm sự như trước kia. Mà nói đúng hơn anh giờ chẳng là gì với tôi cả!

Lời nói từ cô phát ra có bao nhiêu đau đớn. Tiếng nói vô hình thốt ra nhưng lại có sức công phá lớn vào tinh thần của Lục Triển Bách.

Thấy người con gái đứng dậy, anh cũng đứng dậy. Thẳng thừng nhìn tướng mạo của anh, quả thực đẹp trai lên rất nhiều nhưng cô tuyệt sẽ không lụy thêm một lần nào nữa, tuyệt!

Lục Triển Bách nhìn thẳng Tôn Noãn Tịch, con ngươi đen như phát sáng tỏa ra mị lực lôi cuốn, nói

- Nếu đã không thể quay trở về làm bạn thì ta bắt đầu từ người xa lạ. Ý anh muốn là, anh muốn theo đuổi lại em!
Bình Luận (0)
Comment