Tam Thế Giới Mới

Chương 9 - Người Bí Ẩn

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào hắn,thấy hắn vẫn ngồi im,vẫn tư thế ngồi như vậy,không có gì thay đổi cả,ngay cả 1 luồng sáng khí cũng không có,phản hệ linh căn cũng không

"ơ,tên ăn mày này,có cái gì đâu mà mồm gào to thế??"

"Được cái mồm gào,phí mất 1 canh giờ cuộc đời của ta"

"Con mẹ nó,ngồi chờ cả 1 canh giờ,chỉ xem được cái này thôi sao,xuống xuống đi"

"Đồ ăn mày,cút xuống đi"

"Nơi đây ngươi nghĩ là nơi phù hợp cho ngươi à???"

"Đi ăn xin đi tên ăn mày kia"

"Ta biết ngay mà,cái tên này thì làm được cái trò trống gì cơ chứ??"

"Ta nhìn thấy hắn đã dị ứng rồi,ngươi nhìn ta này,nổi cả cái mụn ngứa rồi"

"..........."

"........"

Tất cả những câu nói khó nghe nhất dành cho hắn,những đứa hài đồng khác đi lên,không có hệ linh căn hay phản hệ linh căn nào mọi người cũng chỉ tiếc thay cho những kẻ đó,tới mân hắn,mọi người như trút bỏ những muộn phiền trong ngày hôm nay vào hắn bằng những ngôn từ khó nghe nhất,từ những lão trưởng bối nói,dần dần những đứa trẻ bằng tuổi hắn hoặc lớn hơn 1 chút cũng bắt đầu nói chửi mắng theo,họ cho họ cái quyền đó,cho họ cái quyền có thể khinh bỉ người khác,họ nghĩ mình hơn hắn nhiều lắm,nói sao hắn cũng được,chỉ vì bộ quần áo mà đáng bị như vậy sao

1 tiếng "hừ" phát ra từ ông lão Hồ thủy

"Tất cả im lặng hết cho ta"1 luồng uy áp khủng khiếp phát ra từ ông lão,khiến tất cả mọi người đều run sợ và im lặng,không ai dám nói ra 1 câu nào,ông lão tiến đến gần hăn lấy viên đá màu đen ống ra khỏi lòng bàn tay nói

"Không có hệ linh căn,mùa xuân năm sau lại đến,cuộc khảo sát năm nay dừng lại đây thôi,chỉ có 1 hệ linh căn tốt nhất có thể tu tiên thuộc về Hồ Hoài Anh thiếu chủ"

Đi xuống đài,hắn muốn khóc lắm,nhưng cố gắng kìm nén lại những cảm xúc,hắn không muốn cho mọi người cười chê hả hê hơn,hắn cũng không muốn cha hắn nhìn thấy hắn phải khóc

Cha hắn lại gần nói:

"Không sao đâu,năm sau chúng ta đi tiếp,cho dù năm sau cũng không được vẫn còn năm sau nữa cơ mà,kể cả năm sau nữa cũng không được thì con vẫn có cha bên cạnh.Đi về thôi con!!"

Nghe xong những lời nói này của cha hắn,hắn thật sự không thể kìm nén thêm 1 giây phút nào nữa,hắn khóc,khóc to lắm,lúc này mặc kệ mọi thứ xung quanh ra sao,mọi người nhìn hắn thế nào,hắn khóc cho hắn không thể tu tiên,hắn khóc cho sự bất công mà mọi người dành cho hắn,nghèo là khổ vậy sao???,nghèo là không thể được coi là 1 con người à???,hắn cũng đâu muốn bị như vậy,cha hắn cũng đâu có muốn con mình bị cười chê khinh bỉ như thế,mà sao mọi người lại phải đối xử với 1 đứa hài đồng mới có 5 tuổi như vậy,1 đống câu hỏi được đặt ra trong đầu hắn,tại sao???,tại sao chứ???

"khóc đi,khóc đi con,xong mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi,đi về cùng ta nào"

Hắn sụt sịt lau những giọt nước mắt nói

"Cha con không sao đâu,năm sau con sẽ quay lại,và lợi hại hơn xưa"

"Được,đúng là con trai của ta"

"Cha con muốn được ngồi lên vai cha"

"Tên tiểu tử này,lớn vậy rồi mà còn đòi ngồi lên vai cha hả??,nào ngồi lên đây"

Nói xong cha hắn ngồi xuống cho hắn ngồi lên vai,2 tay cầm 2 bàn tay bé bỏng của hắn

Lúc này,ở trên 1 ngọn núi đá cao ở khê sơn trấn,đứng ở trên này có thể bao quát được hết tất cảnh vật xung quanh trấn,có 2 người đang đứng ở đó,1 hán tử đội mũ che hết phần mặt,khổ người to lớn,mặc 1 bộ quần áo đen,còn 1 người nữ tử khăn che gần hết khuôn mặt,chỉ để lộ ra 2 con mắt và cái trán trắng ngần,nhìn có vẻ là 1 đại mỹ nhân,hán tử vừa nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cuối cùng cũng tìm được hắn,Không ngờ hắn lại chạy tới  nơi khỉ ho cò gáy này"

nữ tử có khăn che mặt tiếp lời

"Bỏ qua được chuyện gì hãy bỏ qua,dù sao bây giờ hắn cũng không khác gì 1 phàm nhân"

"Hừ,đâu có dễ vậy"

Nói xong 2 thân ảnh biến mất vào trong hư vô

2 cha con hắn vừa đi vừa cười nói mà không biết có 1 ánh mắt rất sắc lẹm như con báo đang rình mồi vừa nhìn vào mình

Đi trên đường về hắn nhìn thấy những hàng quán tấp nập,đông vui.hắn nhìn vào 1 hàng quán ven đường hỏi

"Cha à,họ đang ăn cái gì vậy???"

"Mì đó con"

"Mì làm bằng gì vậy cha???,ăn có ngon không???

"Được làm bằng gạo,Ngon,ngon lắm,sau có dịp,cha sẽ cho Sung nhi đi ăn!!

"Không,con không ăn đâu,con ăn khoai được rồi"

Cha hắn nghe thấy vậy cười 1 tiếng

"Ha ha ha,Sung nhi ngốc này,bám cho chắc vào,ngựa chuẩn bị chạy đây"

"Ngựa ơi,chầm chậm thôi sung nhi sợ"

"Hahaha" 2 tiếng cười giòn tan trong hư không,2 bóng người dần dần khuất bóng trong buổi chiều tà

Bình Luận (0)
Comment