Tam Phục

Chương 123

Giang Khoát đứng dậy đi ra phía cửa, Đoàn Phi Phàm vẫn loay hoay nhìn tới nhìn lui trong lều.

“Làm gì vậy?” Giang Khoát không hiểu.

“Cậu đi dứt khoát thật đấy,” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại vừa bấm mã thanh toán vừa đi ra, “Đồ nhiều như vậy mà lúc đi không nhìn một vòng xem có rớt gì hay không à?”

“Tôi chẳng nhìn bao giờ.” Giang Khoát nói.

“Cũng phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ăn ở nhà hàng năm sao xong, có đánh rơi tờ giấy lau mũi thì nhân viên phục vụ cũng sẵn sàng kêu khóc đuổi theo cả một đường ra tới cổng rồi hai tay dâng lên cho ngài.”

“Không sai.” Giang Khoát cười.

“Đi thôi,” Đoàn Phi Phàm lắc lắc chìa khóa xe, “Du ngoạn đường về nào.”

“Xe tải cũng du ngoạn được sao?” Giang Khoát cười hỏi.

“Đừng có xem thường những con đường mà xe tải có thể đi nhé, hoành tráng lắm đấy, giờ này là cao điểm ra vào thành phố,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đây có kinh nghiệm.”

“Tôi đi thi lấy bằng xe tải hạng nặng nha.” Giang Khoát nói.

“Nếu rảnh quá, chi bằng ngài đi thi lấy bằng kế toán đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Thôi khỏi, thuê người đi,” Giang Khoát nói, “Chị Lăng đang làm kế toán rồi đó thôi?”

“Trước đây, chị ấy từng làm bên tài vụ, sau đó đổi sang làm hành chính,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải cậu muốn sau này chị ấy làm sổ sách cho bọn mình đấy chứ?”

“Vậy không phải cậu muốn sau này tôi làm sổ sách đấy chứ?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Tôi vẫn tin ở cậu, tôi cảm thấy cậu rất nhạy với con số.”

“Tôi sợ tháng nào cũng chỉ được vài đồng, không đáng để làm sổ sách.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười bò, cảm thấy đúng là có khi thế thật.

*

Trên đường đi ra, hai người đi ngang qua chỗ quầy bar ngoài trời đang biểu diễn, một ban nhạc vừa hát xong một ca khúc, ca sĩ chính đang nhận một tờ giấy nhắn mà nhân viên phục vụ đưa.

“Ở đây dễ chịu thật, trong lều cũng sạch sẽ,” Giang Khoát nói, “Xong việc đợt này, rủ mọi người tới đây chơi đi.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Ca sĩ trên sân khấu xem xong tờ giấy nhắn liền ngẩng đầu lên nói: “Có hai nhân viên đã yêu cầu cho hai vị khách bí mật ca khúc ‘Ánh trăng nói hộ lòng tôi’.”

Mọi người cùng vỗ tay, có người còn nhìn xung quanh xem hai vị khách bí ẩn đó là ai. Có điều lúc này, tại đây, ai cũng đi thành đôi cả.

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm khẽ thốt lên khi thấy người nhân viên vừa đưa giấy nhắn cho ca sĩ.

“Có phải hai người hồi nãy không thèm chúc bọn mình trăm năm hạnh phúc không đó?” Giang Khoát không có ấn tượng gì về mặt mũi của nhân viên phục vụ kia, chỉ biết hồi nãy, đứng vỗ tay cổ vũ cho hai người ở cửa lều là hai nhân viên một nữ một nam.   

Lúc này, đứng bên cạnh sân khấu chọn bài hát cũng là một nam một nữ, lại còn đang mỉm cười nhìn về phía hai người.

“Đúng thế.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Muốn nghe không?” Giang Khoát hỏi.

Đối với Giang Khoát mà nói, hành động kiểu này của nhân viên phục vụ khá là khiếm nhã, lại khiến người ta xấu hổ, nếu như là trước đây, chắc chắn cậu sẽ bỏ đi luôn không thèm nhìn. Nhưng dù sao thì tình huống hôm nay cũng hơi khác, vậy nên phải tham khảo ý kiến của Đoàn – Sư phụ xã giao – Bậc thầy đối nhân xử thế – Bệnh cuồng giao tiếp giai đoạn cuối – EQ hàng đầu – Kỹ năng thấu cảm 10/10 – Phi Phàm.

“Nghe hết đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không sao đâu, bọn họ cũng không nói rõ tên, chỉ là một cách thể hiện thiện chí thôi mà.”

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

Hai người ngồi xuống cái ghế quầy bar ở phía sau đám đông.

Thật ra cũng quả là trùng hợp, hồi Đoàn Phi Phàm miệng ngậm cành hồng lần trước, nhạc nền cũng chính là bài hát này, hôm nay, Đoàn Phi Phàm lại miệng ngậm cành hồng, và cũng gặp lại ca khúc này.

Với Giang Khoát mà nói, khúc hát hoài niệm xưa cũ này thật quá sức xa xôi, nhưng không hiểu sao, cậu luôn nghe thấy ở đâu đó, thậm chí còn có thể ngâm nga hát theo. Vào giây phút này, bài hát tựa như đã tạo ra một khoảng không gian thời gian khác.

Ca sĩ hát theo phong cách đã cải biên, bớt đi đôi chút ngọt ngào, tăng thêm đôi phần mạnh mẽ, nhưng vẫn là giai điệu đầy rung động đó. Đặc biệt là sau vài câu mở màn, khi rất nhiều khán giả bắt đầu hát theo, Giang Khoát bỗng thấy sóng lòng cuộn lên dữ dội.

Cả ngày hôm nay, cậu vẫn khá là bình tĩnh. Ngay cả trong tình huống không hề được chuẩn bị là Đoàn Phi Phàm đột nhiên tỏ tình, tuy bất ngờ nhưng cậu cũng vẫn luôn cảm thấy thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy. Đặc biệt là giữa chừng còn chưa kịp xúc động thì đã bị màn biểu diễn tỏ tình của Đoàn Phi Phàm làm cho cười đứt cả mạch cảm xúc rồi.

Cứ như vậy cho tới lúc này, ngồi nghe ca khúc mà với cậu đã mang một ý nghĩa khác biệt, nghe tiếng khán giả cùng khẽ hát dưới ánh trăng, mạch cảm xúc bị gián đoạn đó của cậu lúc này mới đột nhiên được đánh thức và lan tỏa khắp cơ thể.

Khi bàn tay Đoàn Phi Phàm từ bên cạnh đưa tới, khẽ lau má cho cậu, Giang Khoát mới nhận thấy mình hóa ra lại đang khóc.

“Ôi đậu.” Giang Khoát cúi xuống định lau nước mắt, nhưng lại cảm thấy hai nhân viên phục vụ kia chắc đang nhìn hai người, động tác lau nước mắt này hẳn sẽ hơi…

Vậy nên cậu quay sang, cọ cọ mặt chùi vào ống tay áo của Đoàn Phi Phàm.

“… Tiện mặt quá nhỉ?” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát ngẩn người ra mấy giây mới hiểu cái từ “tiện mặt” này nghĩa là gì, nước mắt đột nhiên hết chảy ra nổi, cứ thế mặt đầy nước mắt mà cười bò.

Màn đồng ca kết thúc, mọi người nồng nhiệt vỗ tay cho giọng hát của chính mình, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cũng vừa vỗ tay theo vừa đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua hai nhân viên phục vụ kia, Đoàn Phi Phàm còn lên tiếng: “Cảm ơn nhé.” Giang Khoát lúc này mới nhận ra đó là hai người đã chọn ca khúc, vừa định mỉm cười một cái thì đã đi qua rồi.

“Ầy,” cậu thở dài, “Mặt tôi còn đang khó đăm đăm.”

“Không sao, kiểu ngạo mạn này của cậu rất hợp để giả ngầu,” Đoàn Phi Phàm ôm vai Giang Khoát, “Hồi cậu mới vào trường, vừa mở miệng nói cảm ơn là tôi đã thấy cậu muốn kiếm chuyện đánh nhau rồi.”

Giang Khoát cười mất một lúc lâu rồi mới nhìn Đoàn Phi Phàm: “Có phải cậu đang chửi tôi không đấy?”

“Đâu có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu trời sinh thế này rồi, cực kỳ quyến rũ, cực kỳ đáng yêu.”

Giang Khoát tặc lưỡi.

*

Bãi đậu xe đã kín chỗ, chiếc xe tải của hai người nhìn vô cùng nổi bật giữa một rừng xe con.

“Mới mẻ quá đi.” Giang Khoát ngồi vào ghế phó lái, yên vị trên cái đệm nhỏ, “Đi du ngoạn thôi.”

“Cho cậu đi con đường du ngoạn đặc biệt nha.” Đoàn Phi Phàm nổ máy.

*

Sau khi hai người ra khỏi bãi đậu xe thì trời đã tối đen, đèn đường thưa thớt hơn nhiều so với trong thành phố nên các vì sao trên trời cũng trở nên rõ ràng hơn.

Giang Khoát thò điện thoại ra ngoài cửa sổ xe, bấm nút quay phim rồi hướng lên trời.

“Liệu quay được không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không biết nữa, có khi quay không được.” Giang Khoát dựa vào lưng ghế. Thoảng chút gió mát thổi vào, thoảng chút hương bùn đất cỏ cây, còn có cả mùi ẩm ướt của riêng đêm tối, thật dễ chịu.

“Không quay được thì cho tay vào, đóng cửa sổ lại đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tại sao chứ?” Giang Khoát nhắm mắt hít một hơi gió, “Cậu không ngửi thấy mùi của ngoại ô ban đêm sao?”

“Toàn là mùi khói bụi mịt mù đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai bên toàn đường đất, thứ ngài ngửi thấy toàn là mùi bụi thôi.”

Giang Khoát đờ cả người.

“Đóng cửa sổ vào, đại thiếu gia.” Đoàn Phi Phàm thở dài.

Giang Khoát vội rút tay vào, đóng cửa sổ lại, sau đó nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy những lùm cây bên đường phủ trắng những bụi. Giang Khoát vội cúi xuống tự phủi tóc một trận lia lịa: “Ôi đệt.”

Đoàn Phi Phàm ngồi bên cạnh cười ha hả: “Ngài không phải là thiếu thường thức về đời sống, mà chẳng có tí thường thức nào luôn đó.”

“Tại tôi không nhìn kỹ bên ngoài đấy chứ!” Giang Khoát không chịu thua.

“Vâng vâng tôi biết.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đồ khốn.” Giang Khoát nói.

Lúc về, Đoàn Phi Phàm lái xe đi đường khác, Giang Khoát cũng không xác định được phương hướng, chẳng biết đường nào là đường nào, chỉ biết từ sau khi xe chạy là cảm giác ánh trăng sáng hơn rất nhiều, nhưng sau đó thì cậu nhận ra, đây chính là “con đường du ngoạn” đặc biệt mà Đoàn Phi Phàm nói.

Đây là con đường xe tải chạy, trước sau trái phải, chiếc nọ nối chiếc kia toàn là xe tải, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe con lọt thỏm giữa dòng xe, nhìn thật là tủi thân nơm nớp.

“Ở đây mà chạy con xe kia của tôi,” Giang Khoát từ trong cửa sổ nhìn ra một chiếc xe con đang chạy bên cạnh, “Chắc được nửa giờ là phủ đầy bụi rồi.”

“Có chạy xe đụng vào người ta cũng chẳng phát hiện ra luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Con đường này dẫn tới đâu vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Tới lối ra khỏi thành phố,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi bọn mình tới nhà cậu đợt nghỉ đông là cứ theo con đường cao tốc ở đằng trước đó.”

“À.” Giang Khoát gật gù.

Nói tới chuyến đi hồi nghỉ đông, Giang Khoát đột nhiên thấy có chút cảm động khó tả.

“Nghỉ hè liệu có thể đi chơi được không nhỉ?” Giang Khoát nói, “Lúc đó bố cậu vừa mới ra, shop online của bọn mình chắc cũng sẽ bận, mấy hôm nay Dương Khoa thỉnh thoảng lại nhắn tin cho tôi, không phải báo cáo, chỉ là hỏi mấy việc…”

“Chỉ cần cậu muốn đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì kiểu gì cũng có thể tranh thủ thời gian được, phần làm hàng thì chú với Dương Khoa lo, những việc khác thì cậu dùng điện thoại máy tính là cũng có thể lo được.”

“Hồi trước tôi với Đại Pháo đi chơi xa, có đứa bạn cứ rảnh là ôm laptop, trông như thể bận trăm công nghìn việc,” Giang Khoát nói, “Lúc đó tôi thấy ngứa cả mắt, có việc gì mà cần thiết tới mức phải mang cả công việc tới chỗ chơi như thế chứ. Ai mà ngờ được, có một ngày chính tôi cũng sẽ phải như vậy…”

“Cậu sẽ không vậy đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chắc cậu sẽ ôm laptop mà ngủ thôi, cứ để tôi làm đi.”

Giang Khoát bật cười, đưa tay búng nhẹ lên mặt Đoàn Phi Phàm một cái, chăm chú nhìn cậu rất lâu.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không,” Giang Khoát nói, “Tự nhiên tôi nghĩ tới đủ thứ.”

“Nghĩ gì?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.

“Tương lai thật lâu sau này,” Giang Khoát vươn vai rồi dựa vào ghế, mắt nhìn phía trước, “Gần đây tôi hay nghĩ tới chuyện tương lai, có phải tôi chín chắn rồi không?”

“Cậu luôn có một mặt đã chín rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Một quả trứng chiên một mặt.”

Giang Khoát thần người một thoáng, sau đó lại nhìn bên ngoài cửa sổ mà cười.

*

Bên lầu 10 đúng là lâu rồi không sang, Đoàn Phi Phàm bận một cái là không có ai dọn dẹp, không người dọn dẹp là bụi phủ, kiểu người chẳng được trò trống gì như Giang Khoát thì sẽ không đời nào chịu dọn mà chỉ định đợt này hết bận là sẽ thuê người tới làm.

Bước vào nhà, Giang Khoát hít một hơi: “Vẫn ổn, không có mùi gì khó chịu.”

“Không đến nỗi nào, mà cũng chưa lâu tới mức phải có mùi,” Đoàn Phi Phàm đưa ngón tay quệt thử trên tủ giày, “Cũng không bụi lắm, lát nữa tôi dọn giường trước…”

“Lại còn giường cái gì nữa!” Giang Khoát đưa tay sập cửa rồi lao tới ôm lấy Đoàn Phi Phàm.  

Đoàn Phi Phàm đã dạn dày kinh nghiệm, vừa vào nhà là biết ngay Giang Khoát thế nào cũng sẽ xông tới, vì vậy cậu quay người đỡ lấy Giang Khoát đầy chuẩn xác, và nghiêng mặt kịp thời, tiếp đón chính xác khi Giang Khoát điên cuồng hôn lên mặt cậu.

Vậy là tránh được một trận răng môi xung đột.

Nụ hôn này cả hai đều ngấu nghiến rất mãnh liệt, tuy không va chạm, nhưng âm thanh phát ra còn lớn hơn cả va chạm.

Hiện tại áo không nhiều lớp như hồi mùa đông, nhưng dù không phải hì hụi cởi áo khoác ngoài, Giang Khoát vẫn phải ra sức cố rút chân ra khỏi giày, sau đó thì một cước đá bay luôn, chiếc giày văng thẳng vào cánh cửa. Giữa tiếng thở dồn dập, Đoàn Phi Phàm còn tưởng lầu dưới tới đập cửa cảnh cáo hai người không được làm phiền người dân.

Tiếng động lớn như thế, vậy mà Giang Khoát lại không bị giật mình.

… Chắc là do toàn bộ sức tập trung lúc này đang dồn hết vào lưỡi rồi đây.

Hai người vừa cởi giày ném túi, vừa giằng co xô đẩy như thể đánh nhau, vật lộn tới tận bên cửa sổ, cuối cùng bị cái rèm cửa vướng vào mặt, hai người mới hổn hển rời môi.

“Đệt,” Vòng tay Giang Khoát trên cổ Đoàn Phi Phàm vẫn ghì chặt không buông, “Phải thay cái rèm này đi thôi.”

“… Giặt chứ không phải thay,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rèm cửa bám bụi thì cũng giặt, không phải đem đi vất.”

Giang Khoát im lặng, vừa thở hổn hển vừa cười, một lát sau mới nói: “Vừa rồi là ai hôn ầm ĩ đất trời thế nhỉ?”

“Là cậu đấy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Chứ tôi là người rất tiết chế.”

“Sao thế được.” Giang Khoát nghiêng đầu, tựa cằm lên vai Đoàn Phi Phàm, “Tôi là người rất tao nhã.”

“Nhận thức của cậu về bản thân hơi bị sai lệch rồi đó.” Đoàn Phi Phàm khẽ vuốt ve lên xuống eo lưng Giang Khoát.

“Đi tắm không?” Giang Khoát hỏi.

“Cậu tắm trước đi,” Đoàn Phi Phàm mân mê eo Giang Khoát, “Tôi thu dọn… giường chiếu… thay ga một chút…”

“Còn giường với chiếu cái gì chứ!” Giang Khoát đột nhiên hét lên.

Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp nói “Dù giở trò mây mưa có thể không cần giường, nhưng ngủ thì rốt cục vẫn phải cần dùng đến giường chứ”, Giang Khoát đã một phát túm tay Đoàn Phi Phàm, lôi về phía phòng tắm.

“Không chịu đâu,” Đoàn Phi Phàm đột nhiên giãy giụa, “Không chịu đâu… Cứu tôi với…”

Giang Khoát khựng lại, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, kinh ngạc hỏi: “Ngài định giở trò gì vậy?”

“Vị lão gia này định làm gì chứ?” Đoàn Phi Phàm tiếp tục giãy giụa cố giằng tay ra.

“… Đệt,” Giang Khoát cười suýt sặc, “Lão gia đây định xử ngươi đó!”

“Không chịu…” Đoàn Phi Phàm cố thử giằng tay lần nữa, nhưng lực xiết của Giang Khoát quả thực rất đỉnh, thật sự không thể thoát ra được.

“Chịu đi!” Giang Khoát gằn giọng, trừng mắt nhìn Đoàn Phi Phàm rồi quát, “Bỏ cái kiểu vùng vẫy vô nghĩa này mau!”

“Được thôi!” Đoàn Phi Phàm lập tức không giằng co nữa.

“Lại đây!” Giang Khoát kéo cậu vào phòng tắm.

Cái phòng tắm một người này mang đầy những hồi ức mây mưa quen thuộc.

Giang Khoát vẫn vặn nước ở nhiệt độ rất cao, nước từ đỉnh đầu hai người chảy xuống, quần áo ướt sũng dán vào cơ thể. Lúc này đã không còn là mùa đông, lúc nước nóng chảy xuống người, Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi: “Một lát nữa là chín luôn rồi.”

“Thế này mới dễ chịu,” Giang Khoát túm lấy áo Đoàn Phi Phàm, “Tôi thích cảm giác ấm sực lên ấy.”

Đoàn Phi Phàm im lặng, kéo áo lên định cởi, nhưng Giang Khoát giữ tay cậu lại: “Cứ để thế này đi.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm dừng tay.

Giang Khoát bóp xiết lấy cơ thể Đoàn Phi Phàm qua lần vải: “Cứ để thế này đi.”

Quần áo dính chặt trên người tạo cảm giác trói buộc nóng rực, lúc tay sờ vào không phân biệt được rõ là tay hay là quần áo, mang cảm giác bị đè nén mơ hồ.   

Nước chảy rào rào qua tai, tràn lên mặt, đôi lúc khiến hai người phải tạm ngừng nhịp thở gấp gáp…

*

Lại bị bức phải làm khán giả xem đánh nhau rồi. Vòi sen nghĩ.

Cái phòng tắm này bỏ không đã lâu lắm rồi, hôm nay, khi hơi nước nóng một lần nữa lại bốc lên mù mịt, Vòi sen biết ngay cuộc chiến lãng phí nước của hai con người kia đã bắt đầu.

Không biết có phải là đã lâu quá rồi mới đánh nhau hay sao mà hai người đó chiến đấu vô cùng ác liệt.

Vách kính phòng tắm vốn trầm lặng, vậy mà bị hai người đó xô vào tới mức lần đầu tiên trong đời buộc phải lên tiếng.

Bọn họ tông vỡ tôi mất thôi. Vách kính kêu lên.

Không đâu, Vòi sen nói, cậu là kính cường lực được dán lớp chống vỡ siêu bền rồi mà.

Đợt này trời nóng, hơi nước trong phòng tắm không còn dày đặc như hồi mùa đông, Vòi sen có thể nhìn thấy vài cảnh tượng của trận chiến kia. Xem ra cái người trên mình có rất nhiều sẹo đang ở thế yếu, bị người có hình dây khóa đánh tới mức xô cả vào Vách kính, trên Vách kính còn in cả dấu tay cậu ấy trượt trên đó, hết vệt này vệt khác, rất thảm.

Có điều trận chiến hôm nay rất dài, vào lúc nghe thấy tiếng thở hổn hển cuối cùng cũng dịu xuống và những tưởng cuộc chiến sắp kết thúc, Vòi sen lại thấy Người Sẹo đi ra khỏi buồng kính, túm tay Người Dây Kéo lôi theo.

“Ra đây.” Người Sẹo nói.

“Hử?” Người Dây Kéo không hiểu.

“Trong này khó hoạt động quá.” Người Sẹo lôi Người Dây Kéo ra khỏi buồng kính, đẩy tới bên cạnh bồn rửa tay.

Thế là lại một trận ẩu đả nữa, Người Dây Kéo bị ấn vào trước tấm gương ở bồn rửa mặt, tay người đó táng lên mặt gương một cái.

Ái ôi! Gương hét lên.

Sao vậy? Vòi sen vội hỏi.

Cậu ấy tát tôi. Gương nói.

Không sao đâu, vừa rồi bọn họ cũng táng Vách kính một trận đấy. Vòi sen an ủi Gương.

Đây là lần đầu tiên Gương nhìn thấy cảnh này nên rất sốc.

Cái dây kéo trên lưng người này rõ ràng là giả, vậy mà cái người ở đằng sau lại cứ nhất quyết cố mở, tay cứ trượt lên trượt xuống cái dây kéo bao nhiêu lần, mãi vẫn không sao mở được.

Sau đó thì Gương không nhìn không còn rõ nữa, hai bàn tay chống trên mặt Gương cứ liên tục bị đẩy tới, Gương lại lắp không được chặt cho lắm, đẩy một hồi là bị rung, tầm nhìn cũng trở nên nhòe nhoẹt.  

Nhưng so với việc xem đánh nhau, Gương bắt đầu thấy lo hơn về việc mình sẽ bị bọn họ đẩy bắn ra khỏi tường mất. Phải đến lúc trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, Gương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đánh xong rồi hả? Vòi sen hỏi.

Đánh xong rồi. Gương nói.

*

Trên sàn toàn là nước, lúc Giang Khoát tắm xong rồi bước ra khỏi buồng tắm, chân vừa chạm đất là bị trượt luôn một phát phi tới cả nửa mét.

“Đệt,” Giang Khoát giật nảy mình, “Hết cả hồn.”

“Không hổ là cao thủ trượt tuyết,” Đoàn Phi Phàm từ phòng tắm thò chân ra, móc đôi dép gần đó tới để bên chân Giang Khoát, “Đi cái này là đứng được không ngã.”

“Tôi mà ngã thì chắc sẽ bị nện đầu xuống ấy nhỉ?” Giang Khoát xỏ dép, hơi lo lắng đưa tay sờ sờ sau đầu.

“Bởi vậy,” Đoàn Phi Phàm bước ra khỏi buồng tắm, xỏ dép vào, “Có hai việc cần làm, một là đi dép khi ra khỏi phòng tắm, hai là bọn mình vẫn cần tới giường đấy.”

Giang Khoát mặc áo choàng tắm, vừa cười vừa đi ra ngoài.

Sau khi vất vả quần quật một trận như vậy, Đoàn Phi Phàm vẫn phải một mình dọn giường, Giang Khoát thấy thật sự không nỡ lòng nào, bèn đi tới định giúp một tay.

“Thôi đừng,” Đoàn Phi Phàm ngăn lại, “Cậu đứng đó nhìn đi, mười phút là tôi thay xong cả bộ, cậu qua đây góp một tay, chắc nửa tiếng cũng chưa xong.”

“Coi thường người khác phải không?” Giang Khoát nhướng mày.

“Giờ thì đúng là coi thường đó, mau dọn dẹp xong còn đi ngủ,” Đoàn Phi Phàm rất chân thành vuốt má Giang Khoát, “Ngày mai nhất định sẽ tôi sẽ xem trọng cậu, ngày mai cậu có thể thử thay ga giường một lần xem sao.”

Giang Khoát cười, đứng tránh sang một bên, dựa cửa tủ nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm đúng là rất thành thạo, cậu ấy lột hết đồ bám bụi trên giường, dùng ga giường bọc hết lại, bỏ sang một bên, sau đó lấy máy hút bụi hút ầm ì một hồi, rồi trải ga giường mới, bọc vỏ gối mới…

Mất hơn 10 phút, Giang Khoát nhìn thời gian, khoảng gần 15 phút, nhưng nhìn Đoàn Phi Phàm cởi trần làm việc thế này thật vô cùng thích, Giang Khoát thậm chí còn tưởng chỉ mới 5 phút trôi qua.  

“Mời.” Đoàn Phi Phàm chỉ cái giường.

“Tôi sấy tóc cho cậu nha.” Giang Khoát nói.

“Được.” Đoàn Phi Phàm đi vào nhà tắm, lấy máy sấy ra.

“Ngồi đi.” Giang Khoát cầm máy sấy chỉ vào Đoàn Phi Phàm.

“Cảm giác câu tiếp theo là giơ tay lên đó.” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống.

Giang Khoát đứng trước mặt, nắm lấy sau đầu Đoàn Phi Phàm kéo tới trước một chút, cho Đoàn Phi Phàm dựa vào người mình, sau đó bật máy sấy cho thổi lung tung loạn xạ trên đầu Đoàn Phi Phàm.

“Dễ chịu chứ?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo Giang Khoát.

“Không biết sấy xong thành ra kiểu gì nữa,” Giang Khoát nói, “Tôi kệ đấy.”

“Không sao, sấy khô là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có sấy thành tổ quạ thì ngủ một giấc cũng hết.”

“Tôi phát hiện ra cậu khá là xem thường tôi đấy nhá.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm bật cười, mắt vẫn nhắm nghiền: “Ừ hứ, nhưng tôi lại thích cậu như thế này.”

“M.” Giang Khoát nói.

Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, Giang Khoát tắt máy sấy, lắng tai nghe thử: “Là của cậu hả?”

“Điện thoại của tôi vẫn để trong túi xách,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là của cậu đó.”

“Vậy không sao,” Giang Khoát lại sấy tóc tiếp, “Điện thoại của tôi chẳng có việc gì quan trọng.”

“Cũng có chứ, Dương Khoa tìm cậu thì sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tìm không được tôi thì sẽ tìm cậu,” Giang Khoát nói, “Điện thoại của cậu mãi chẳng kêu gì cả, nghĩa là chẳng có việc gì quan trọng.”

“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm ôm ghì lấy eo Giang Khoát.

“Lát nữa cậu sấy tóc cho tôi, nhớ đừng có sấy ngược, phải sấy xuôi,” Giang Khoát nói, “Tóc tôi cứng lắm, sấy ngược là sáng mai dậy, nó vẫn dựng đứng lên đấy.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì, cứ cười mãi không thôi.

“Gì vậy?” Giang Khoát gõ máy sấy lên đầu Đoàn Phi Phàm một cái, “Có gì buồn cười chứ?”

“Không phải,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa lưng Giang Khoát, “Chỉ là cảm thấy thật đáng yêu.”

“Thanh niên lớn đùng thế này rồi, đừng có suốt ngày nói tôi đáng yêu nữa.” Giang Khoát nói.

“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm cười, “Chẳng đáng yêu tẹo nào.”

[HẾT CHƯƠNG 123]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment