Tâm Nhận

Chương 46

Thấy Hứa Nhận mở miệng, Dương Tĩnh cười ha ha: "Ngày nào cũng làm, không sợ hỏng thận à, hôm nay chúng ta chơi trò trong sáng một chút, xúc xắc uống rượu, hoặc là mười lăm hai mươi."

Mấy tên kia lấy Dương Tĩnh làm trung tâm, thấy cậu nói như vậy, cũng không kiên trì, ngồi xung quanh bàn bắt đầu uống rượu oẳn tù tì.

"Anh Nhận, lại đây chơi cùng không." Dương Tĩnh rủ Hứa Nhận, Hứa Nhận lắc đầu, nói: "Thôi, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một lát."

Chơi mấy ván, Trương Việt Khải mới hiểu, như bọn Dương Tĩnh, mới thật sự là kẻ có tiền, hoàn toàn không cùng tầng lớp với anh ta.

Nhưng trong lòng anh ta lại thấy khó chịu, người như vậy, làm sao có thể quen với Hứa Nhận, thậm chí một tiếng "Anh", gọi thật là thân mật, Hứa Nhận nói cái gì sẽ là cái đấy, cho mặt mũi quá lớn rồi!

Ánh mắt Trương Việt Khải, rơi xuống Trình Trì bên người Hứa Nhận, dần dần mới nghĩ thông suốt, cô bạn gái nhỏ khiêm tốn kia của anh, mới là chị đại thật sự.

Trương Việt Khải cùng bọn Dương Tĩnh chơi mấy ván, bị rót đến ngây ngất.

Trịnh Đan Khiết dứt khoát đến giúp Trương Việt Khải uống rượu, lúc này cô ta đã nghĩ thông suốt, cũng thoáng hơn, liếc mắt đưa tình với mấy tên kia, Trương Việt Khải uống say cũng không biết.

Cô ta cho rằng mình đã tìm được phú nhị đại, song thực tế, vẫn chưa sờ được đến kẻ có tiền thật sự, trong lòng Trịnh Đan Khiết tính toán, cô ta có chút suy nghĩ khác.

Trình Trì chú ý tới, có một tên trong mấy tên Dương Tĩnh mang đến, bàn tay dưới bàn đã sờ đến đùi Trịnh Đan Khiết.

Trong lòng cô cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn Hứa Nhận, đúng lúc thấy Hứa Nhận đang vô cảm nhìn cô, Trình Trì lập tức thu lại ý cười, ngồi lại gần, ngoan ngoãn gác đầu lên khuỷu tay của Hứa Nhận, nhưng Hứa Nhận không ôm cô, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy lo sợ bất an.

Cô gọi anh: "Anh Nhận."

"Hử?"

"Uống rượu."

Biết tửu lượng của anh không tốt, cô rót một ít rượu có nồng độ thấp, đưa cho anh, Hứa Nhận nhận lấy, Trình Trì cũng tự rót cho mình nửa ly, cụng với anh.


"Anh Nhận." Cô cắn chặt răng, khẽ nói: "Ai cũng không thể ức hiếp anh."

Hứa Nhận nhìn vào mắt cô, bên trong phiếm ánh nước, anh biết, cô say.

Uống một hơi cạn sạch, sau khi cô uống xong, ôm lấy cổ anh, hôn anh.

Trong miệng có cồn, trong lòng có nỗi hổ thẹn.

Hứa Nhận để mặc cho cô hôn, cắn xé, nhưng không đáp lại, từ đầu đến cuối, vững như Thái sơn.

Trình Trì biết, Hứa Nhận tức giận.

Cô yên lặng nhìn Hứa Nhận, không nói gì, quay đầu lại uống rượu với bọn Dương Tĩnh.

Bốn mươi phút sau, Hứa Nhận rời khỏi phòng, không lâu sau, Trình Trì cũng ra ngoài theo.

Uống vào chút rượu, đầu óc ngất ngây, cô xách túi, bước đi xiêu vẹo, đi đến quầy thu tiền, đưa thẻ ra.

"Phòng Hồng Tụ, thanh toán."

Cô cũng không định thật sự làm thịt Trương Việt Khải, chẳng qua cô chỉ ra đòn phủ đầu với anh ta, để sau này anh ta không dám ức hiếp Hứa Nhận nữa.

Nhưng nhân viên trong quầy lại trả thẻ về, giải thích: "Phòng Hồng Tụ đã có người thanh toán rồi ạ."

Trong lòng Trình Trì "Lộp bộp" một tiếng, tỉnh cả rượu.

"Thanh toán?" Cô vội vàng hỏi: "Ai thanh toán?"

Nhân viên kiểm tra ghi chép quẹt thẻ, nói: "Hứa tiên sinh."

Trình Trì lập tức xoay người chạy ra ngoài, bắt gặp Hứa Nhận ở hành lang sau hoa viên.

Một mình anh dựa người vào tường hút thuốc, ngước mắt, nhìn vầng trăng cô đơn giữa bầu trời đêm, không có sao trời.

Ánh trăng soi xuống người anh, yên tĩnh lạnh lẽo.

Trình Trì lại gần, mỗi một bước đều vô cùng nặng nề, đầu cô hơi choáng váng.

Hứa Nhận xoay người, tay phải cầm điếu thuốc, tay còn lại đỡ lấy cô, dịu dàng nói: "Em say rồi, mau về đi."

Trình Trì không động đậy.

Hứa Nhận lại hỏi: "Em muốn về không?"

Anh định ôm lấy cô, Trình Trì lại bắt lấy tay áo của anh: "Hứa Nhận, có phải anh rất ghét em hay không?"

"Không phải."

"Chuyện hôm nay em làm, khiến anh không vui à?"

"Ừ." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Trình Trì biết, từ khi ra khỏi nhà hàng, cô khăng khăng đòi đi hát, anh đã bắt đầu không vui.

"Bọn họ đối xử với anh như vậy, anh có thể chịu đựng sao?" Trình Trì ngước mắt nhìn anh, ngà ngà say, hỏi lại: "Anh là Hứa Nhận, anh có thể chịu đựng sao?"

"Hứa Nhận cũng không phải người gì đặc biệt." Giọng anh lạnh nhạt: "Tiểu thiên kim."

"Nhưng trước đây anh không phải người như thế!" Trình Trì túm chặt tay áo anh, lặp đi lặp lại: "Tại sao phải chịu đựng, anh không phải chịu đựng! Anh là người đàn ông của Trình Trì, anh chịu đựng cái gì!"

"Nếu anh ghét ai, đánh anh ta đi! Không vui vẻ, dùng tiền đập chết anh ta! Anh là người của Trình Trì! Anh sợ cái gì!"

"Hứa Nhận, anh không phải sợ." Trong giọng của cô còn mang theo chút nức nở: "Hứa Nhận."

"Tiểu thiên kim, em say rồi." Giọng Hứa Nhận lạnh nhạt: "Trở về đi."

"Em không về, em còn chưa chơi đủ!" Trình Trì đột nhiên thoát khỏi tay anh, vô cùng kích động: "Anh biết không, anh chính là đồ ngốc!"

Hứa Nhận cười khẽ một tiếng: "Hóa ra ở trong mắt em, anh là tên ngốc."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trình Trì nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, mặt rất đỏ, đôi mắt cũng đỏ: "Cùng em sống vui vẻ thì không muốn, mỗi ngày đều ép bản thân mệt mỏi đến chết, anh cần gì phải như thế!"

"Anh cần gì phải như thế." Hứa Nhận khe khẽ lặp lại lời Trình Trì, ánh mắt anh, bị bóng đêm nhuộm đẫm, vô cùng tối tăm, anh ngước mắt nhìn cô: "Anh cần gì... Làm liên lụy em như thế."

Cần gì phải liên lụy đến cô, liên luỵ cô phải đi theo anh chịu khổ, liên lụy cô đi ăn cơm cũng không dám gọi đồ đắt tiền, liên lụy cô không dám mặc quần áo cao cấp để rồi bị người khác chê cười.

Hóa ra ở bên anh, là liên lụy đến em.

Trình Trì ngơ ngẩn, trái tim, nhanh chóng trầm lắng, rơi xuống vực sâu.

Cô lỡ lời, nhưng...

Gương vỡ khó lành.

"Tiểu thiên kim, anh mệt rồi." Giọng Hứa Nhận có phần nghẹn ngào, anh thật sự mệt mỏi.

Anh nói xong, xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.


Trình Trì đứng yên tại chỗ, cả người run lẩy bẩy, tay cô run lên, lấy điếu truốc trong bao ra, châm lửa, nhưng vì quá run nên làm thế nào cũng không châm được, cuối cùng cô gầm nhẹ một tiếng, ném văng bật lửa đi.

Bọn họ đều thật cẩn thận, tránh chạm đến phương diện kinh tế, nhưng chênh lệch giữa hai người, từ đầu đến cuối luôn tồn tại. Cho dù cố gắng điều chỉnh, thích ứng với đối phương, nhưng lòng tự trọng và kiêu ngạo, tình yêu và bánh mì... Những thứ này không phải không để ý tới thì sẽ không tồn tại, chúng vẫn luôn ở đó, nằm ở giữa hai người.

Trình Trì nhấc giày cao gót, bước đi hỗn loạn đuổi theo ra khỏi câu lạc bộ đêm, nhưng đã không thấy bóng dáng Hứa Nhận đâu.

Anh thật sự đi rồi.

Trình Trì run rẩy lùi ra phía sau hai bước, ngồi một mình trên bậc thang trước cổng, ôm đầu gối chảy nước mắt, phía sau, là thế giới nguy nga lỗng lẫy ngợp trong vàng son, ngước mắt, là ngựa xe như nước, là ánh đèn rực rỡ khói lửa trần gian.

Nhưng một mình cô, thật là cô quạnh!

Trình Trì không nhớ rõ đêm đó cô đã rời đi như thế nào, cô uống đến mức nôn ra, nôn rồi lại nôn, bên tai là tiếng mắng chửi trầm thấp của Dương Tĩnh.

Sau nửa đêm, Hứa Nhận nhận được điện thoại của Dương Tĩnh: "Anh mẹ nó chết ở đâu rồi, anh còn cần Trình Trì nữa hay không, mẹ nó, say như chết!"

"Nếu anh không cần, ông đây mang về nhà."

Sao lại không cần chứ.

Hứa Nhận trở mình ngồi dậy, mặc xong quần áo liền ra cửa.

Khi anh trở lại hộp đêm Thịnh Hoàng lần nữa, đã là rạng sáng.

Dương Tĩnh đứng trước mui xe, thấy anh đến, cậu thở phì phò hỏi: "Anh cãi nhau với cô ấy?"

"Không cãi nhau." Hứa Nhận mở cửa xe ra, nhìn thấy Trình Trì đang nằm hình chữ X trên xe Dương Tĩnh, chỉ đi một chiếc giày cao gót, chân còn lại để trần, quần lót bên trong lộ ra, cô hồn nhiên không biết gì, miệng thì thầm nói mớ, tay gãi đùi.

"Không cãi nhau, cô ấy lại có thể say đến vậy ư?" Tay Dương Tĩnh xách giày cao gót của cô, hùng hổ đứng sau Hứa Nhận, nhìn trông có vẻ rất tức giận.

"Trình Trì chưa bao giờ mua say, trước đây ra ngoài chơi, tất cả mọi người đã đổ rồi mà cô ấy vẫn chưa, hôm nay anh không nói một câu rồi bỏ mặc cô ấy, anh mẹ nó có còn là đàn ông không?"


Bình Luận (0)
Comment