Tầm Mịch

Chương 30

Đoàn xe khởi hành về phía Bắc, rất nhiều xe ngựa trùng trùng điệp điệp, thậm chí còn sắp xếp hai chiến hạm khi qua sông lớn.

Sau khi lên bờ Nam Mịch vẫn ngủ mê man, lúc đến quận Sùng An nàng cuối cùng cũng tỉnh.

Khi Nam Mịch tỉnh, Cảnh Từ đang ngồi đọc sách bên giường của nàng.

“Cảnh Từ… Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Quận Sùng an, trước đây chúng ta từng ở nơi này, nàng còn nhớ không?”

Nam Mịch mơ màng gật đầu, sau đó ngoéo ngón tay của Cảnh Từ, mềm mại nói: “Cảnh Từ… Ta muốn ra ngoài xem…”

“Hửm?” Vì tiểu Công chúa đang bệnh nên cực kì mềm yếu, giọng của Cảnh Từ cũng vô thức mềm mại hơn: “Đi xem ở đâu?”

“Nhạc Đa…” Ngón tay Nam Mịch ngón tay hơi động, nhẹ nhàng cào lòng bàn tay Cảnh Từ.

Cảnh Từ bị nàng cào ngứa, trong lòng cũng ngứa, sau đó nói: “Ừ, được.”

Chính tại đây, Nhạc Đa mua đồ cho Nam Mịch thì xảy ra chuyện, bị Định Viễn Vương giết.

Vì để Nam Mịch ở lại Thanh châu.

Để Nam Mịch xin Định Viễn Vương điều tra cái chết của Nhạc Đa mới có thể có cơ hội giữ Nam Mịch lại.

Định Viễn Vương muốn giữ Nam Mịch lại, để Nam Mịch gả cho Vạn Tinh Phồn, để sau này kế hoạch của Vạn gia và Dịch Trọng Nhiên bại lộ thì Thần đô còn có thể vì Công chúa mà cho Vạn gia một đường sống.

Nếu trong tương lai kế hoạch với Dịch thị thành công thì vào ngày hai quân đối đầu nhau còn có thể dùng Nam Mịch uy hiếp thần quân.

Định Viễn Vương cho rằng, việc kế hoạch cùng Dịch thị là chuyện lớn thay đổi thế giới, sự sống chết của mỗi người Vạn gia cũng là chuyện lớn.

Nhưng một người mệnh cung tì như Nhạc Đa chỉ là chuyện nhỏ.

Nam Mịch được Cảnh Từ khoác cho một chiếc áo choàng dày, bước lạo xạo trên lớp tuyết mới, đi từng bước một dọc theo các con đường ngõ nhỏ của quận Sùng An.

Đi ngang qua một vài cửa hàng, Cảnh Từ sẽ dừng lại nói đôi câu với Nam Mịch.

“Cửa hàng này, Nhạc Đa đến nơi đây mua một cây trâm trân châu cho nàng, còn phàn nàn với A Mạch là những viên trân châu không đủ màu sắc.”

“Cửa hàng này, Nhạc Đa mua cho nàng một ít chỉ thêu, không mua nhiều lắm, nàng ta bảo màu sắc chỉ nơi này chưa chuẩn.”

“À, cửa hàng này, nàng ta đi vào dạo một vòng rồi đi ra mà không mua thứ gì, nàng ta nói bây giờ không biết nên mua gì ở cửa hàng, A Mạch còn trêu chọc nàng ta, nói ánh mắt nàng ta quá độc.”

“Nhà này, nàng ta mua y phục bên người cho nàng, vì không cho A Mạch đi theo nên nó chỉ đứng chờ ở cửa, cũng không nghe được đánh giá.”

“Còn nhà này nữa, nàng ta mua một cuộn chỉ vàng cho nàng, hiếm thấy nàng ta chưa nói chỉ vàng đó không tốt.”

“Hừm, nhà này là trâm ngọc, nàng ta vậy mà hết lời khen ngợi, sau đó thần mới tra được cửa hàng trâm ngọc này do Tôn công tử mở, bây giờ vẫn còn mở.”

...

Những chuyện như vậy, vân vân.

Cho đến con ngõ nhỏ kia, Cảnh Từ chỉ tay về đằng xa: “A Mạch phát hiện Nhạc Đa bị giết ở nơi đó.”

Nam Mịch gật gật đầu, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt tốt, chiếu lên mặt Nam Mịch, phủ lên lông mi của nàng một tầng ánh sáng, vì đang bị bệnh nên môi nàng không có màu sắc gì khiến nàng có vẻ nhẹ nhàng.

Nàng đang định đi vào con ngõ đó, vừa nâng bước thì Cảnh Từ bỗng nhiên bắt lấy tay nàng. Hắn không biết vì sao trong một khoảnh khắc, hắn chợt cảm thấy Nam Mịch cách mình rất xa.

Dường như nàng sẽ cách xa rồi rời khỏi hắn ngay sau đó.

Có lẽ là vì Nhạc Đa mà nàng rất khổ sở, Cảnh Từ có thể cảm nhận được. Nhưng có vài khoảnh khắc, Cảnh Từ lại cảm thấy sự thương cảm của nàng mang theo chút từ bi.

Người bình thường không nên có từ bi.

Như thể nàng cách thế giới này rất xa, bễ nghễ chúng sinh, dùng góc nhìn của người đứng xem để thương xót vô số chúng sinh trên thế giới này.

Nhưng khi Cảnh Từ muốn nhìn kỹ hơn thì Nam Mịch đã nghiêng đầu hỏi hắn: “Sao vậy? Cảnh Từ?”

Lại là nàng Công chúa yêu kiều mềm mại đó.

Cảnh Từ đành lắc đầu, dịu dàng nói: “Không có gì, chúng ta đi xem đi.”

Nam Mịch quan sát một chút con ngõ tầm thường đến nỗi không thể tầm thường hơn, cảm giác bất lực không nói nên lời, nàng tìm một cái bệ đá sạch sẽ, vừa định ngồi xuống, Cảnh Từ đã cởi áo choàng của mình trải ra cho nàng, nàng cũng không từ chối, kéo Cảnh Từ ngồi cùng.

“Cảnh Từ, sao chàng lại biết những chuyện này?”

“A Mạch nói với thần.”

“Khi nào? Sao ta lại không biết?”

“Lúc đó Công chúa đang bận tức giận nên không có thời gian tin tưởng thần sẽ thật sự điều tra.”

Nghe thấy giọng điệu hơi ấm ức của hắn, Nam Mịch lại mỉm cười ngọt ngào hỏi: “Vậy bây giờ chàng đang trách ta sao?”

“Không dám.”

Đôi mắt Nam Mịch cong cong, nụ cười càng tươi hơn: “Không dám à? Sao ta lại thấy Cảnh điện chủ rất ấm ức vậy?”

Có lẽ vì giọng nói của Nam Mịch chứa chút nghịch ngợm giảo hoạt, trái lại càng quyến rũ hơn, Cảnh Từ ghé sát nàng, dán bên tai nàng hỏi: “Không phải Công chúa có thể kiểm tra tâm ý của thần sao? Không phải tâm ý tương thông sao? Hửm?”

Nhất thời dựa vào gần quá, lại ở cạnh đường phố ồn ào đông người, cả vành tai Nam Mịch đều đỏ ửng, giọng của nàng hơi thấp, mềm mại: “Ừm... Từ lần bị bệnh này, cái này khi thì dùng được khi thì vô dụng.”

“Hử? Sao lại vô dụng được?” Cảnh Từ cảm thấy mình gần nàng quá, bản thân cũng hơi choáng váng, dường như hoàn toàn không nghe rõ nàng đang nói cái gì, sau đó hắn kéo bàn tay bé nhỏ của Nam Mịch đặt trước ngực mình: “Vậy Công chúa đoán xem thần đang nghĩ gì? Hửm?”

Nam Mịch nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời lạ thường của hắn, con ngươi đặc biệt đen bóng, nhìn hàng mi dài hơi lạnh lẽo của hắn, lại liếc nhìn đôi môi của hắn, vô thức nuốt nước bọt: “Cảnh Từ?”

“Ừ? Thần đây.”

“Có người nào từng nói chàng rất đẹp chưa?”

Có lẽ không ngờ nàng sẽ mềm mại hỏi một câu như vậy nên Cảnh Từ hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy sao? Đẹp không?” Hắn lại tiến về trước: “Đẹp bao nhiêu?”

Nam Mịch hơi liếm môi, nhẹ giọng nói: “Ừm... thì... rất đẹp.” Sao lại nghèo từ thế này?

Thấy mặt nàng đã đỏ bừng, Cảnh Từ cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “Vậy Công chúa.. phải nhìn thật kỹ, nhìn cho đủ.”

Sau đó hắn thật sự hơi dịch ra một chút, dường như vì để cho Nam Mịch có thể thưởng thức kỹ vẻ đẹp của hắn hơn, Nam Mịch xấu hổ quay mặt đi, hồi lâu sau mới nói: “Chúng ta.. Trở về đi...”

Bởi vì lần này không bị ai đuổi giết, cũng không còn tàn dư của Dịch thị, còn có trọng binh canh giữ nên Cảnh Từ đều ở phòng ngủ bên cạnh Nam Mịch, nhưng tối nay Nam Mịch hiếm khi tỉnh, hắn cũng muốn ở cạnh nàng nhiều hơn.

Sau khi trở về từ trên đường, Nam Mịch hơi mệt, Cảnh Từ bảo nàng nằm xuống nghỉ ngơi nhưng nàng không muốn.

Tay Nam Mịch nhẹ nhàng vòng qua cánh tay Cảnh Từ: “Ta muốn viết vài thứ, một lát sẽ nghỉ ngơi sau, có được không?”

Cảnh Từ hơi nhíu mày rồi nói: “Ngày mai rồi viết nhé?”

“Nhưng mà... Ngày mai có thể ta sẽ không tỉnh được, lỡ như ta vẫn luôn ngủ thẳng đến Đồ sơn thì sao? Cảnh Từ, xin chàng đấy?”

Cảnh Từ không làm gì nàng được, đành gật đầu dặn dò: “Vậy đi ngủ sớm một chút.”

Nam Mịch đáp ứng rất sảng khoái, Cảnh Từ mài mực cho nàng, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn về phía Cảnh Từ: “Cảnh Từ, chàng ngồi ở đó đi.”

Cũng không biết có thứ gì mà hắn không thể xem, hắn hơi nhướng mày rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Đợi Nam Mịch viết hết tờ này đến tờ khác, viết xong tờ thứ ba, nàng cẩn thận cất nó đi rồi mới nói với Cảnh Từ: “Cảnh Từ, đêm nay chàng đừng về phòng nhé? Ở lại cùng ta được không?”

Cảnh Từ gác khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn qua, hơi nghiêng đầu, lười biếng nói: “Hửm? Ở cùng như thế nào?”

Lúc này Nam Mịch mới nhận ra lời mình nói có chút kỳ quái, nói gì mà đêm nay chàng đừng về phòng? Nàng tiến lại gần Cảnh Từ, đứng trước mặt hắn: “Thì... trước kia chàng cũng ở cùng ta mà, đúng không, Cảnh Từ?”

Cảnh Từ nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu: “Khó mà từ chối thịnh tình của Công chúa.”

Đợi đến khi Cảnh Từ cởi áo ngoài, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh nằm cạnh Nam Mịch và lấy chăn của nàng, Nam Mịch mới thấy khiếp sợ.

Nàng suýt cắn đầu lưỡi: “Chàng... chàng làm gì vậy?”

“Hử? Không phải Công chúa bảo thần ở cùng sao?”

“Nhưng chàng... nhưng sao chàng lại... sao lại...” Nam Mịch không biết làm thế nào ngồi trên giường, ngón tay vô thức quấn chăn.

“Sao lại gì?” Cảnh Từ nheo mắt nhìn nàng: “Công chúa đã đi cả ngày, nàng không thấy mệt sao? Nghỉ ngơi nhé?”

Im lặng một hồi lâu, nàng liếc nhìn cổ áo hơi mở rộng của Cảnh Từ, vô thức nuốt nước bọt rồi thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh hắn, giữa họ có một khoảng cách lớn.

Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của nàng, cười nhẹ một tiếng, ánh đèn chợt tắt đi.

Trong phút chốc Nam Mịch không thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, nàng thấy căng thẳng hơn.

Cảnh Từ lật người, Nam Mịch càng căng thẳng, quả nhiên Cảnh Từ duỗi tay ôm vòng eo thon thả của nàng: “Công chúa đang sợ sao?”

“Không.. có.”

“Là không hay là có?”

Nam Mịch không nói gì.

Cảnh Từ hơi dùng sức ôm nàng vào lòng: “Không phải lúc trước Công chúa rất can đảm khi muốn “gạo nấu thành cơm” với thần sao?”

Nam Mịch kề sát cổ hắn, tay hơi cuộn lại để giữa hai người, xúc cảm nóng bỏng của da thịt Cảnh Từ trên tay mình khiến nàng cảm thấy hơi choáng váng, nàng mềm mại nói: “Cảnh Từ...”

Tay của Cảnh Từ đang vòng sau lưng nàng không an phận chạm vào lưng nàng, cách một lớp áo ngủ hơi mỏng, quyến rũ như đang muốn đốt lửa tại chỗ, tay Cảnh Từ tiến về phía trước sờ xương bả vai của nàng, vẽ từng vòng miêu tả hình dáng cặp xư,ơng bướm kia.

Bị hắn chạm vào có hơi ngứa, Nam Mịch vô thức hơi tránh đi nhưng lại càng áp sát hắn hơn.

Cảnh Từ “ừm” một tiếng, giọng cao lên, có chút khàn khàn khó tả: “Sao vậy?”

Lòng Nam Mịch rối bời, cuối cùng nàng chỉ đơn giản vùi mặt vào lòng hắn giả chết.

Lần này Cảnh Từ cười khẽ một tiếng, càng không thành thật hơn, bàn tay kia lại di chuyển về eo của nàng rồi vòng ra trước cởi chiếc thắt lưng vốn được buộc hơi lỏng lẻo ở phía trước.

Không biết hắn đang căng thẳng hay thế nào mà lồmng ngực hắn phập phồng mạnh mẽ, tim đập thình thịch, Nam Mịch cảm thấy mình sắp không thở nổi, nhưng Cảnh Từ lại như đang cố ý, động tác của hắn chậm như vậy, thật sự giày vò nàng.

Trái tim kia không an phận mà đập lên đập xuống, Nam Mịch chịu không được kề sát Cảnh Từ, cắn một ngụm trên xương quai xanh của hắn.

Bàn tay vừa luồn vào áo ngủ của Nam Mịch, nóng bỏng đặt trên eo nàng dừng lại.

Nàng vốn không dùng sức nên đương nhiên sẽ không đau.

Cảnh Từ khàn giọng nói: “Công chúa, thần…” Thần gì? Không biết, đáy lòng hắn có thứ gì đó không thể kìm chế được nữa, mạnh mẽ như đang muốn liều mạng cùng ai.

“Cảnh Từ…” Nam Mịch nghe được sự kiềm chế và điên cuồng trong giọng nói của hắn chợt có hơi muốn khóc, sau đó nàng liếm môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Cảnh Từ: “Cảnh Từ… Lỡ như Nhan Vũ cũng không thể trị hết bệnh cho ta thì phải làm sao đây?”

“Sẽ không đâu.”

“Ta sẽ rất tiếc nuối.” Không thể gả cho chàng.

Tim Cảnh Từ nặng nề vô cùng, chìm xuống như không có giới hạn, hắn cảm thấy trống rỗng, rút tay về, cẩn thận thắt kỹ chiếc thắt lưng vừa nổi điên cởi ra.

Hắn đặt tay trên eo Nam Mịch, hơi cử động đầu, hôn lên tóc Nam Mịch: “Nếu Công chúa có chuyện gì, thần tuyệt đối sẽ không sống một mình.”

Bàn tay Nam Mịch đang để trên ngực hắn di chuyển về trước, vòng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi vô cùng nóng bỏng của Cảnh Từ.

Hô hấp của Cảnh Từ như ngừng lại, hắn hôn đáp lại, rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Hắn lót tay còn lại sau cổ Nam Mịch, hơi đứng dậy, hoàn toàn đè tiểu Công chúa mềm mại thơm tho dưới người mình, đầu lưỡi thay thế d,ục vọng trắng trợn trượt vào môi tiểu Công chúa.

Gần như không cho nàng cơ hội để thở, tay Cảnh Từ cũng bắt đầu không an phận, vuốt ve từng chút phần tóc lộn xộn bên tai Nam Mịch và vành tai đã bị xoa nóng lên.

Rời môi di chuyển xuống cằm nàng, rồi đến cổ.

Làn da tiểu Công chúa non nớt đến nỗi có thể bóp ra nước, hắn còn chưa dùng sức đã để lại dấu vết. Giống như nàng thật sự bị ngược đãi.

Nam Mịch liếm đôi môi hơi nóng lên: “Cảnh Từ…” Giọng nói của nàng không lớn hơn bao nhiêu so với tiếng muỗi, cũng không nói điều gì.

Cảnh Từ hơi thả nàng ra, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Mịch nhi, có buồn ngủ không?”

Vốn dĩ còn buồn ngủ nhưng lăn qua lăn lại như vậy thì ai mà ngủ được? Cánh tay Nam Mịch vòng trên cổ hắn, lắc lắc đầu: “Cảnh Từ…”

Cảnh Từ cười khẽ một tiếng, sao lại thích gọi tên của ta như vậy? Sau đó hắn hôn nhẹ lên môi tiểu Công chúa: “Nên đi ngủ thôi.”

Hắn nói như vậy khiến Nam Mịch hơi kinh ngạc, choáng váng gần như không biết hôm nay là ngày nào.

Ngay cả đầu ngón tay của Cảnh Từ cũng mang theo sự dịu dàng, hắn chạm vào mặt Nam Mịch: “Đợi nàng hết bệnh thì ta sẽ cưới nàng, bây giờ… sợ nàng không chịu nổi.”

Nam Mịch đương nhiên biết không chịu nổi cái gì, hắn nói trắng trợn như vậy làm mặt Nam Mịch đỏ lên, không lên tiếng. Cảnh Từ lại nằm cạnh Nam Mịch lần nữa, vẫn dịu dàng ôm nàng như vậy.

“Mịch nhi, ngủ đi, đừng sợ.” Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Từ vang lên bên tai Nam Mịch.

Vốn dĩ toàn thân còn nóng bỏng nhưng Nam Mịch được lời của hắn vỗ về, nàng nằm một lúc quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều, cơn buồn ngủ vừa bị xua đuổi lại quay đầu trở lại, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Ngược lại Cảnh Từ nói dừng thì dừng lại thấy khó chịu, cuối cùng hắn đành thầm đọc đi đọc lại tĩnh tâm quyết khó hiểu từng nhìn thấy trong sách cổ trước đó.

Kể từ đó, Nam Mịch vẫn luôn mê man, có đôi lúc tỉnh thì nàng cũng chỉ nằm trong lòng Cảnh Từ nghe hắn kể vài điều từng thấy dọc đường đi.

Có đôi khi Cảnh Từ còn chưa nói hết, nàng cũng đã ngủ say, vì cơ thể của nàng yếu ớt nên họ đi rất chậm, lại muốn đến Đồ sơn sớm một chút nên họ rất khiêm tốn trên đường đi.

Không có bất cứ sự trì hoãn nào, toàn bộ thời gian đều dành ở trên đường.

Cũng may Cảnh Từ đã tính toán trước, sắp xếp xe ngựa rộng rãi thoải mái, trải đệm mềm mại, đa số đi đường lớn, xe hơi đong đưa càng làm Nam Mịch ngủ ngon hơn.

Phần lớn thời gian Cảnh Từ sẽ ngồi đọc sách trong xe cùng nàng.

Đôi khi hắn cũng ra ngoài cưỡi ngựa hóng gió, nhìn thấy chuyện thú vị sẽ nhớ kỹ, đợi Nam Mịch mơ màng tỉnh sẽ kể cho nàng nghe.

Khi họ đến quận Thường Sơn, Nam Mịch chợt tỉnh dậy vào ban đêm.

Bên giường sườn không có Cảnh Từ, nàng hoảng hốt đứng dậy quan sát xung quanh, một căn phòng cho khách bình thường, hẳn là họ đang ở khách điếm nào đó.

Có lẽ vì vừa tỉnh ngủ nên nàng thấy hoa mắt choáng váng, trong lòng cảm thấy thật sự hoảng sợ, bỗng nhiên có chút muốn khóc, khi nàng mở miệng nói đã có chút nghẹn ngào: “Cảnh Từ…”

Trước khi nước mắt đọng trên mi rơi xuống thì Cảnh Từ đã đến.

Hắn bước vài bước đến ngồi cạnh Nam Mịch, kéo nàng: “Thần ở đây.”

Ngược lại hắn nói như vậy làm giọt nước mắt kia của Nam Mịch rơi xuống: “Sao chàng lại không ở đây? Cảnh Từ…”

Tiểu Công chúa tủi thân nhăn khuôn mặt nhỏ của mình lại, nước mắt rơi xuống, Cảnh Từ còn chưa kịp giải thích thì Nam Mịch đã ôm ngực mình trước, nhíu mày nói: “Cảnh Từ… chàng đừng đi, ta cảm thấy chỗ này khó chịu.”

Cảnh Từ sửng sốt, vội vàng gọi Sở Khương Dũ.

Sở Khương Dũ bắt mạch cho Nam Mịch, phân phó người nấu thuốc rồi nói: “Cảnh đại nhân, đừng căng thẳng, ngài đột nhiên biến mất ngay trước mặt ta, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, gần đây ta cho Công chúa dùng ít thuốc lại nên thời gian tỉnh sẽ nhiều hơn để có thể lên Đồ sơn.”

Có thể là vì “một lần ngã, một lần khôn” nên kể từ đó, Cảnh Từ không rời khỏi Nam Mịch nửa bước.

Không biết có phải vì làm nổi bật cuộc đánh dẹp ở Bắc của Cảnh Từ và Nam Tu hữu hiệu thế nào mà người dân Thanh châu trên đường đi hầu như đều hoà thuận vui vẻ an khang.

Không bị vây chặn đuổi giết như lần trước, khi Nam Mịch tỉnh dậy chợt cảm thấy chuyến đi lần này lại thật sự có chút thảnh thơi khi đi xa.

Nam Mịch tựa đầu còn choáng váng lên vai Cảnh Từ rồi nói: “Cảnh Từ, nếu ta không bị bệnh thì chúng ta có thể ra ngoài ngắm cảnh rồi, ta muốn ăn bánh bao của quận Đồ Sơn nữa.”

“Đợi Công chúa chữa khỏi bệnh, khi chúng ta trở về thì thần sẽ đưa Công chúa ra ngoài.”

“Sở tiên sinh đang ở đây thì A Mạch đâu? Ở phòng khám một mình sao? Vết thương trên người đệ ấy thế nào rồi?”

“Sở tiên sinh diệu thủ hồi xuân*, vết thương nhỏ của hắn đã lành từ lâu, bây giờ đang ở lại Thần đô, Chung Mi chăm sóc hắn. Hắn là một người lớn rồi, thật ra cũng không cần phải chăm sóc.”

*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng

Nam Mịch khẽ cười một tiếng.

Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn nàng: “Sao vậy? Công chúa cười cái gì?”

“Không có gì,” Nam Mịch duỗi tay ngoéo ngón tay Cảnh Từ: “Chỉ là cảm thấy khi nhắc tới đến A Mạch chàng sẽ nói rất nhiều, thật ra chàng cũng rất nhớ đệ ấy đúng không?”

Cảnh Từ “Ừ” một tiếng.

Dường như là không ngờ Cảnh Từ sẽ đồng ý, Nam Mịch cũng rất bất ngờ.

“Bởi vì hắn là nam hài nên ta đã nghiêm khắc với hắn từ nhỏ, hy vọng hắn có thể kiên cường hơn, kết quả thời gian càng dài ta lại cảm thấy tên nhóc này càng không đáng tin.”

Nam Mịch cười khẽ một tiếng: “Thật ra chàng rất thiên vị đệ ấy nên trong Chá Phàm điện có nhiều chấp phướn như vậy nhưng chỉ có A Mạch vừa hoạt bát vừa đáng yêu, thích nói chuyện nhất.”

“Hửm?” Cảnh Từ quay đầu lại, trầm giọng nói bên tai nàng: “Công chúa nói A Mạch đáng yêu?”

Hơi thở nóng hổi của hắn bên tai làm Nam Mịch nổi da gà, nàng rụt cổ: “Hả? Đệ ấy không đáng yêu sao?” Nghĩ đến điều gì đó, giọng nói của nàng mang theo ý cười: “Đặc biệt là đôi mắt của A Mạch, còn chưa nói gì đã chứa ý cười, thực sự không giống đứa trẻ được chàng nuôi dưỡng.”

Cảnh Từ “chậc” một tiếng, thuận tiện từ bên tai cắn sườn cổ nàng: “Nam Chi Đường, ai cho phép nàng nói nam tử khác đáng yêu?”

Giọng điệu của hắn không tốt, như thể đang thật sự ghen tị, Nam Mịch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Cảnh Từ, ngay cả A Mạch chàng cũng ghen à? Đệ ấy vẫn là một đứa trẻ mà.”

“Chậc, vậy cũng không được.” Cảnh Từ ngang ngược vô lý xoay người đè Nam Mịch xuống, cắn môi nàng, cắn nuốt từng chút một tiếng hừ nhỏ của tiểu Công chúa theo tiết tấu lắc lư của xe ngựa.

“Cảnh Từ, chàng đừng nháo.”

“Không nháo... chỉ là ta không nhịn được.”
Bình Luận (0)
Comment