Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 440

Chương 440

Tuyệt không cau mày, cũng không có đáp lại.

Ánh mắt Bảo Ngọc lạnh xuống, cô vươn tay: “Đưa chìa khóa cho tôi!” Sự kiên quyết trong giọng nói giống như đang nói cho anh biết, vì Ngọc Diệp cô có thể làm bất cứ điều gì!

Tuyệt khẽ nhếch môi. Đôi môi của anh bây giờ tái nhợt, nhưng lại có vẻ đẹp mĩ lệ động lòng người, không ngừng tỏa ra vẻ mê hoặc trí mạng.

Cùng là khuôn mặt của Tiêu Mặc Ngôn nhưng lại có mị lực không giống. Điều này với Bảo Ngọc, tuyệt đối là một loại hành hạ. Mỗi một động tác của anh, mỗi một nụ cười cũng như nhăn mày, giống như đã từng gặp. Nhưng cô lại không là phân biệt được là cuối cùng đã gặp anh vào lúc nào?

“Nếu như cô không muốn cô ta thật sự biến thành tàn phế, thì bây giờ không được phép di chuyển cô ta.” Tuyệt nói một cách thờ ơ vô cùng, nhưng lại khiến Bảo Ngọc kinh ngạc đến mức trừng to mắt. Cô nắm chặt lấy tay áo của anh: “Anh nói gì! Ngọc Diệp làm sao rồi, anh đã làm gì cô ấy rồi?”

Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt chẳng những không hiện lên vẻ yếu đuối, mà người lại càng khiến anh thêm vẻ gian tà: “Cô bình thường đều sốt ruột lo lắng cho người mình quan tâm như vậy sao? Nếu như thế, được cô quan tâm nhất định là một việc rất hạnh phúc.”

Anh dịu dàng nói, ánh mắt lại có cảm giác hâm mộ. Giọng nói trầm ấm lao xao, hoàn toàn không giống với sự tức giận và sốt ruột của cô. Giọng nói ấy rất bình thảnh, rất ôn tồn.

Bảo Ngọc cắn chặt răng, trong đầu cô bây giờ toàn là dáng vẻ Ngọc Diệp yếu đuối nằm trên đất. Cô hoàn toàn coi người đàn ông trước mặt này là một ác ma. Hận thù ở đáy lòng giống như lửa cháy ngoài đồng cỏ, sắp cháy đến bùng nổ rồi. Nhìn thấy vết thương trên vai anh, ánh mắt cô tối xuống. Cô không chút do dự vươn tay ấn xuống chỗ đó.

Cơ thể của Tuyệt nghiêng ngả một lúc, nhưng ánh mắt càng dịu dàng. Dường như người cô tổn thương không phải là anh mà là một người nào đó anh không quan tâm.

“Chìa khóa, đưa cho tôi!” Bảo Ngọc lại ấn mạnh hơn nói. Vết thương mà cô vừa khâu rất nhanh đã chảy máu, nhiễm đỏ băng gạc trên vai anh.

Ánh mắt của anh khẽ biến, lúc thì rời rạc lúc thì chăm chú, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cô. Anh giống như không cảm nhận được đau đớn vậy.

Anh hoang mang, anh khó hiểu, anh nghi hoặc, nhưng tất cả các loại cảm xúc ấy đều không thể so sánh được với sự cố chấp lúc này. Anh chỉ hận khắc cô vào đáy mắt, cho dù là nhắm hay mở mắt thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Cảm giác ấy rất kỳ lạ, giống như đã vướng mắc với cô cả một đời rồi vậy, có lẽ lâu hơn. Sợi dây tình cảm như có như không đang quấn chặt lấy anh.

Vẻ lo lắng sốt ruột trên khuôn mặt Bảo Ngọc sắp không giữ nổi rồi. Tay cô bắt đầu run rẩy, lòng bản tay như cảm nhận được dòng máu ấm nóng. Dòng máu ấm nóng ấy như có sinh mệnh, đang không ngừng chảy qua lòng bàn tay cô. Nhưng đôi mắt hào hoa sáng rực kia vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Tay cô càng run rẩy hơn, lần là không muốn ấn mạnh tay hơn. Không phải cô không đủ độc ác, mà là cô không thể nhẫn tâm với anh. Cuối cùng, cô bực mình thả tay ra, tức giận gầm nhẹ với anh: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào thì anh mới thả cô ấy ra!”

Anh không nói gì, nhưng đột nhiên lại ngã về phía cô.

Bảo Ngọc theo bản năng đỡ lấy anh. Khi hai tay chạm da của anh, cô bỗng nhiên thu tay lại. Cô hơi nghi ngờ, nhưng lại phủ tay lên trán anh. Nhiệt độ nóng bỏng khiến cô cau mày.

“Anh… anh sốt rồi?”

Tuyệt dựa vào người cô, ngay cả hô hấp của anh cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Anh hồi lâu mới lên tiếng: “Tìm thuốc trong ngăn tủ cho tôi.”

Nguy hiểm còn chưa qua, anh bây giờ không thể ngã xuống. Nếu như chỉ còn lại người con gái này, cô sao có thể ứng phó được với các tình huống đột ngột xảy ra!

 

Bình Luận (0)
Comment