Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 353

Chương 353

Nhìn vào cánh cửa đóng kín, cậu lại nhìn vào 60 nghìn trong tay. Mộc Mộc nheo mắt, lấy túi, treo chìa khóa và đi ra ngoài mua thức ăn.

Đối với đứa trẻ bảy tuổi này, ngay cả khi cậu vừa trải qua điều đáng sợ như vậy, cậu vẫn phải giữ bình tĩnh.

Nếu cậu không mua thức ăn, sẽ không có bữa trưa để ăn vào ngày mai, cậu sẽ không thể sử dụng cái đó để chứng minh với bạn cùng lớp rằng cậu ấy có bố mẹ và họ đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu …

Sau khi Nguyễn Thanh Mai vào phòng, Mộc Duy cởi áo khoác và ôm eo bà ta, hôn bà ta say đắm.

Nguyễn Thanh Mai đẩy anh ta ra một cách kinh tởm: “Mộc Duy, tôi muốn nói chuyện với anh về vấn đề của Mộc Mộc!”

“Đợi sau hãy nói…” Mộc Duy háo hức kéo chiếc váy ngắn của bà ta: “Em đã không ở nhà trong nhiều ngày, chúng ta đã không ở cùng nhau trong một thời gian dài…”

Nguyễn Thanh Mai cau mày và đẩy anh ta: “Tôi không có tâm trạng!” Tuy nhiên, dưới nụ hôn nồng cháy của anh ta, lực đẩy bà ta giảm đi rất nhiều.

“Mai Mai, con trai chúng ta đã đi mua rau, nó sẽ không thể quay lại lúc này, chúng ta có thể nhanh lên không?” Mộc Duy đề nghị, anh đang cởi dây lưng quần thì nghe Nguyễn Thanh Mai lên tiếng: “Mỗi ngày tôi đều rất bận. Anh có thể dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con trai không!”

Mộc Duy ngồi xuống giường và nhìn cô một cách khó hiểu: “Mai Mai, em làm sao vậy?” Ngay lập tức, anh ta liền hiểu ra điều gì đó rồi cười: “Có phải Trương Hồng Khánh lại chọc giận em rồi không? Nếu không phải thì là Trương Bảo Ngọc sao?”

Thông thường, chỉ khi bị tủi thân quá, bà ta mới tìm đến đây đầu tiên để tìm kiếm sự an ủi từ cha con họ. Sau rất nhiều năm, Mộc Duy dường như đã sớm coi đó là điều tất nhiên. Nếu nói là trong lòng khó chịu thì trước đây cũng có một chút, nhưng bây giờ cũng đã quen hẳn với nó rồi. Dù cho cuộc sống có hình dạng thế nào đi nữa, chấp nhận nó luôn luôn thoải mái hơn nhiều so với cố gò ép bản thân. Giống như cưỡ.ng bức với được đồng ý, anh ta chắc chắn là người hưởng thụ sau.

“Đều không phải!” Nguyễn Thanh Mai khó chịu lắc lắc cái tay, đi đi lại lại trong phòng: “không phải đã bảo anh đưa đón Mộc Mộc đi học sao? Anh lại chạy đi đâu thế?” Nếu anh ta có thể đưa đón con, có lẽ hôm nãy sẽ không xảy ra mấy chuyện thế này, càng nghĩ càng khó chịu.

Biết tâm trạng bà ta không tốt, Mộc Duy dỗ dành bà ta: “Mộc Mộc cũng lớn rồi, tự nó có thể đến trường, còn nữa tháng sau là sinh nhật em, anh là đi xem xem, muốn mua quà sinh nhật cho em mà.” Nói xong anh ta ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Anh biết anh cũng không có nhiều tiền, cũng không thể mua cho em những món quà này nọ, nhưng anh rất thành tâm để chọn ra nó, mong rằng đến lúc đó em sẽ vui vẻ lên một chút.”

Người đàn ông này dường như có thể nắm lấy điểm yếu của bà ta, Nguyễn Thanh Mai không thể giận thêm nữa, mệt mỏi ngồi xuống cạnh anh ta, thì thầm: “Mộc Duy, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được, Trương Hồng Khánh sẽ sớm phát hiện ra thôi, ngay cả khi không phải là ông ta, con gái ông ta cũng không phải là một chiếc đèn kiệm dầu.”

Nói đến cũng thấy lạ, kể từ khi Trương Bảo Ngọc ngã xe nhập viện, Nguyễn Thanh Mai luôn cảm thấy ánh mắt của cô rất kỳ lạ, kiểu chế giễu, thờ ơ và ngụ ý cảnh báo. Như thể cô đã sớm biết được chuyện gì đó! Bây giờ nghĩ lại, Nguyễn Thanh Mai đều không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh.

Có một linh cảm không lành!

“Mai Mai, đừng có nghĩ nhiều thế, làm sao bọn họ có thể phát hiện ra được chứ?” Mộc Duy mỉm cười rồi ôm bà ta vào lòng: “Em vẫn đang làm rất tốt vợ của bí thư mà, sẽ không có ai làm phiền đâu, anh và Mộc Mộc lại càng không thế, chỉ cần em tốt, cả gia đình ta đều sẽ hạnh phúc!”

Biết rằng anh ta nói những điều này là hoàn toàn thật lòng, Nguyễn Thanh Mai không biết nên an ủi hay phàn nàn. Nhưng nhìn lại, chính vì tính khí của Mộc Duy màbà ta mới yên tâm đến với anh ta, và sẵn sàng cho anh ta một đứa con trai, còn về việc hối tiếc, nó không giúp ích được gì.

Bình Luận (0)
Comment