Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 297

Chương 297

Ăn bữa sáng xong, Tiêu Mặc Ngôn đưa cô về phòng, không lâu sau, anh đi ra, Ngọc Diệp cũng đã ở phòng khách.

Sắc mặt Tiêu Mặc Ngôn lại khôi phục sự hời hợt trước đó, giọng nói không lạnh lùng như vậy, nhưng hơi thở vẫn hung ác như cũ. Ánh mắt nhẹ lướt về phía phòng Chu Nại Diên: “Giải quyết đi.”

Ngọc Diệp cau mày: “Vậy đứa bé trong bụng cô ta thì sao?”

Đó là con của anh và Trương Bảo Ngọc!

“Không cần.” Tiêu Mặc Ngôn ra lệnh, không thể xoay chuyển.

Con anh, chỉ có thể ở trong bụng Bảo Ngọc! Mà trong bụng người phụ nữ đó, chỉ là kết hợp của trung và tinh trùng, anh không rảnh rỗi đi suy nghĩ.

Ngọc Diệp nhận lệnh: “Tôi sẽ xử lý.”

Tuy nhiên, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, sau khi Chu Nại Diên sinh đứa bé này, cũng không giữ được. Không phải họ tàn nhẫn, mà là họ không thể mạo hiểm, cho dù tỷ lệ cực thấp. Nhưng, Tiêu Mặc Ngôn ngay cả đứa bé cũng không cần, lại làm Ngọc Diệp có chút ngoài ý muốn. Nhưng suy nghĩ lại, đây mới hẳn là tác phong làm việc của Đường chủ họ.

Lúc này, Đinh Khiên thất thểu đi ra, có thể thấy kết quả của hành động ngăn cản mẹ già anh ta tới không khả quan.

Nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, anh ta vội đi tới, trước thì báo cáo chính sự quan trọng: “Cậu Tiêu, Thạch đã đi hội hợp với người của Đào Ngột Đường, có lẽ là đang thương lượng cách giải quyết, gần đây Mãnh Hổ quá điên cuồng, đã tìm ổ của Hải Thiên Đường chúng ta.”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dần lãnh khốc, nhàn nhạt nói: “Liên lạc Thiên Ma cho tôi.”

“Dạ.” Đinh Khiên lập tức liên lạc với người của Quần Ma Điện, không lâu sau, điện thoại của Thiên Ma gọi tới: “Ha ha, đại Đường chủ Tiêu, tôi luôn đợi cuộc điện thoại này của anh!”

Tiêu Mặc Ngôn trước nay không khách sáo với ai, lạnh giọng: “Ít phí lời, con hổ già đó có đánh hay không?”

“Ha ha…” Thiên Ma cười to, dường như sớm đã hiểu ý anh: “Hải Thiên Đường các người vì có phần ước định buồn cười đó, cho nên không dám vượt lôi trì một bước, không còn cách nào, chỉ có thể kéo tôi thay các người dẫn rắn ra khỏi hang… haha, Tiêu Mặc Ngôn, đây xem là anh xin tôi giúp đỡ sao?”

“Nếu Mãnh Hổ lại chiếm được hai tỉnh địa bàn bên L này, Quần Ma Điện các người cũng sớm muộn bị hắn nuốt không còn xương cốt.” Tiêu Mặc Ngôn trước nay không thích vòng vo, giọng điệu lạnh lùng, ngông cuồng bá đạo: “Đánh hay không đánh, đây là tôi cho anh cơ hội.”

Anh vừa định cúp điện thoại, bên kia đã truyền tới giọng nói không vui của Thiên Ma: “Ai con mẹ nó nói anh không biết đàm phán? Tiêu Mặc Ngôn, anh có biết anh làm người ta ghét không? Mẹ kiếp, ông đây hôm qua vừa cứu người phụ nữ của anh!”

Mắt Tiêu Mặc Ngôn không ngước lên: “Nghê Thư, là người của Hồng Môn chúng tôi.”

Một câu nói, làm tất cả không cam lòng của Thiên Ma, đều nghẹn lại. Anh ta hô hấp thật sâu bên kia điện thoại, nửa ngày mới lười biếng nói: “Địa bàn của Mãnh Hổ, tôi bảy anh ba!”

“Sáu bốn.” Tiêu Mặc Ngôn nhàn nhạt nói: “Xem mặt mũi anh cứu người phụ nữ của tôi, cho anh bốn.”

Thiên Má nổi lửa to: “Năm năm!”

“Thành giao.”

Anh ta đột nhiên sững sờ, tiếp đó cười to không ngừng: “Tiêu Mặc Ngôn à Tiêu Mặc Ngôn, anh sớm đã đánh bàn tính này đi?”

Tiêu Mặc Ngôn quả quyết nói: “Đêm hành động, anh toàn quyền chỉ huy, người của tôi cũng theo điều động của anh.”

Bình Luận (0)
Comment