Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950)

Chương 14 - Hai Tên Song Hoa Hồng Côn

Với chai bia của Chử Hiếu Tín, hai bên lại lâm vào thế giằng co. Thể diện của giám đốc Kim giờ đã không đủ xài nữa. Hiện tại hai bên đều đã lộ ra con át chủ bài. Một bên là con trai của hội trưởng thương hội Triều Châu, một bên là con nuôi của Thám trưởng khu Cửu Long. Một giám đốc hộp đêm Rechi Garden như ông ta chưa đủ tư cách hòa giải mâu thuẫn cấp bậc này. Lý Tài Phát mời giám đốc Kim từ Thượng Hải về làm ở Rechi Garden là vì ông ta có một đôi mắt biết quan sát sắc mặt và cử chỉ.

Nếu tối nay Chử Hiếu Tín không nện chai bia vào đầu tên cảnh sát, giám đốc Kim nhất định sẽ tiếp tục ra mặt, đơn giản là khuyên đôi bên rời khỏi hộp đêm, đi ra bên ngoài mà giải quyết. Nhưng bây giờ đã khác, tên cảnh sát say khướt kia lại là con nuôi của Trương Vinh Cẩm. Bản thân ông là giám đốc hộp đêm Rechi Garden, đương nhiên phải học cách giúp ông chủ xây dựng mối quan hệ.

Mặc dù bây giờ ông cũng có thể kêu hai bên ra ngoài mà giải quyết. Nhưng nếu đã biết sau lưng tên cảnh sát này có “tượng Phật lớn” Trương Vinh Cẩm, cách tốt nhất là lợi dụng sự việc tối nay giúp ông chủ Lý Tài Phát và Trương Vinh Cẩm vừa mới được thăng chức lên làm Thám trưởng xây dựng mối quan hệ.

Phải biết rằng, Lý Tài Phát không chỉ là “Hoàng đế hộp đêm Hồng Kông”, hắn ta còn là người đầu tiên ở Hồng Kông biết cách chiết xuất Morphine và Heroin từ thuốc phiện. Morphine và Heroin xuất hiện trên thị trường bản địa Hồng Kông đều do các nhà máy chế thuốc phiện của Lý Tài Phát cung cấp.

Khi mở một công xưởng sản xuất ở Cửu Long, tất nhiên bạn phải có mối quan hệ tốt với cảnh sát. Dù sao đây không phải là một nhánh độc quyền như Thượng Hải, Thanh Bang hội. Toàn bộ Hồng Kông vô cùng hỗn loạn, băng đảng ở các địa phương có hơn trăm cái. Mặc dù Lý Tài Phát ở Hồng Kông uy danh hiển hách, chỉ dựa vào danh tiếng học trò của Đỗ Nguyệt Sanh và là cựu thành viên của Thanh Bang hội, được người trong giang hồ xưng một tiếng tiên sinh Tài Phát. Nhưng nếu nói về thực lực thì chưa chắc có thể đánh bại bang hội Triều Châu và bang hội Ngũ Ấp.

Vì vậy giám đốc Kim sắp xếp trước một người phục vụ đáng tin cậy đến mời Lý Tài Phát, sau đó ông ta ngăn trước mặt hai bên như một con khỉ đầu to, chắp tay nói: “Cảnh sát, cậu Tín, xin hãy bớt giận một chút, ông chủ Rechi Garden Lý tiên sinh sẽ chạy tới ngay. Cho dù thế nào các vị cũng phải giữ cho tôi một chút thể diện, đừng làm gì cả.”

Tống Thiên Diệu lợi dụng lúc không có người chú ý, lặng lẽ chen vào phía sau Chử Hiếu Tín: “Cậu Tín, sợ rằng tí nữa bên phía cảnh sát sẽ có người ra mặt. Anh có biết cảnh sát người Triều Châu không? Tránh khi chúng ta đến đó lại bị đưa đến địa bàn của Trương Vinh Cẩm.”

“Trong đội trinh thám thuộc sở cảnh sát Du Mã Địa có một thám tử gọi là Nhan Hùng, là người Triều Châu. Hắn là một người nghĩa khí, quan hệ với tôi rất tốt.” Chử Hiếu Tín đáp lời Tống Thiên Diệu.

Nhan Hùng? Tứ đại Thám trưởng về sau? Trong lòng Tống Thiên Diệu nhẩm cái tên này một lần. Tên đầy đủ của đội thám tử là Đội điều tra hình sự truy nã tội phạm thuộc lực lượng cảnh sát Hồng Kông. Theo cách nói thông thường, tất cả cảnh sát mặc thường phục ở Hồng Kông đều có thể được tính là thành viên của điều tra này. Năm 1949, bởi vì số lượng người Hồng Kông tăng vọt, chính phủ Anh Hồng Kông rất coi trọng nghành này, phát huy triệt để chính sách dùng người Hoa để chế ngự người Hoa, đồng thời thiết lập hai Tổng Thám trưởng để lãnh đạo đội điều tra tội phạm này. Có thể nói, nếu muốn leo lên đỉnh cao của lực lượng cảnh sát thì bước đầu tiên của một sĩ quan cảnh sát là tìm cách cởi bỏ đồng phục, gia nhập đội trinh thám để trở thành một thám tử.

Đầu óc Tống Thiên Diệu xoay chuyển. Trong tình huống này, vẫn chưa cần Chử Diệu Tông đứng ra dùng đến mối quan hệ của mình. Phải biết rằng, mặc dù nói Trương Vinh Cẩm là Thám trưởng khu Cửu Long, lãnh đạo một khu trinh thám. Nhưng chỉ so sánh địa vị xã hội và quyền lực tài chính mà thôi, Chử Diệu Tông đã bỏ xa Trương Vinh Cẩm một đoạn dài. Chử Diệu Tông là hội trưởng thương hội của một khu vực, không chỉ có tiền mà còn có danh tiếng cao trong số tất cả những người Triều Châu kinh doanh ở Hồng Kông mới có thể ngồi ở vị trí như bây giờ. Lại còn có rất nhiều bang hội người Triều Châu đi theo hắn làm việc kiếm cơm. Người thật sự có thể ngồi ngang hàng với Chử Diệu Tông là thuộc dạng cấp bậc hội trưởng thương hội Ngũ Ấp. Gã Trương Vinh Cẩm chẳng qua là một tên cảnh sát xuất sắc lẫn vào người bang Ngũ Ấp mà thôi. Mà Chử Diệu Tông đã là người làm chủ thương hội Triều Châu, nói một thì không có hai.

Nói trắng ra, Trương Vinh Cẩm chỉ có thể coi là tay đấm hàng đầu bang Ngũ Ấp, còn Chử Diệu Tông chính là người đàm phán kiêm thế lực chống lưng giàu có cho bang Triều Châu.

Để Chử Diệu Tông trò chuyện với Trương Vinh Cẩm là quá đề cao Trương Vinh Cẩm rồi. Cho nên trước tiên hắn phải tìm một người có địa vị thấp hơn đến nói chuyện với Trương Vinh Cẩm. Nếu bọn họ đạt được thỏa thuận, tương đương Chử Diệu Tông có được một đứa con trai ngoan. Còn không thì Chử Diệu Tông có thể trực tiếp đến gặp hội trưởng thương hội Ngũ Ấp nói chuyện.

Nhan Hùng không thể nào đủ tư cách nói chuyện với Trương Vinh Cẩm. Nhưng làm trong đội cảnh sát mặc thường phục, sau lưng Nhan Hùng nhất định có chỗ dựa. Nếu không sao có thể trở thành thám tử mặc thường phục. Sau này hắn có thể trở thành Tứ đại Thám trưởng, đóng vai nhân vật phản diện trong truyện Lôi Lạc, hẳn đầu óc sẽ không quá đần.

“Tôi đi đón Nhan Hùng. Trước khi tôi quay lại, cậu Tín nên khách khí với phía Lý Tài Phát một chút, nhưng đối với cảnh sát thì có thể phách lối một chút.” Tống Thiên Diệu dặn dò một câu với Chử Hiếu Tín.

Chử Hiếu Tín rất hài lòng với người cậu ta mới quen tối nay, cũng là thư ký mới- Tống Thiên Diệu. Mỗi lần nói ra đều rất hợp ý cậu ta. Chủ yếu là anh biết thư ký nên làm gì, chính là giúp đỡ ông chủ giải quyết phiền phức.

“Để tài xế đưa cậu về.” Chử Hiếu Tín gật đầu một cái, sau đó nói với Trần A Thập: “Phái hai người bảo vệ a Diệu, nếu như a Diệu xảy ra chuyện gì, ông cứ chờ chết đói đi.”

“A Câu, A Khôn, hai đứa chúng mày bồi vị tiên sinh này đi ra ngoài một chuyến, bảo vệ cậu ấy cho tốt.” Trần A Thập nói với hai người đàn ông cơ bắp trông giống những tên côn đồ điển hình bên cạnh anh ta.

“Đã rõ, ông chủ.” Hai người cùng Tống Thiên Diệu thoát khỏi đám người, đi ra bên ngoài.

Mà phía bên cảnh sát cũng đã có một tên cảnh sát rút lui, hiển nhiên cũng đi gọi quân tiếp viện.

Tên cảnh sát kia và Tống Thiên Diệu chạm mắt nhau một cái. Anh khẽ gật đầu và cười một tiếng với hắn ta. Khi anh ra khỏi hộp đêm và lên chiếc xe hơi Ford của Chử Hiếu Tín, anh bảo tài xế: “Khổ cực cho anh quá, cảm phiền lái một chuyến đến Sở cảnh sát Du Mã Địa.”

“Được, Tống tiên sinh.” Tài xế đã biết Tống Thiên Diệu là thư ký Chử Hiếu Tín mới mời về, cho nên không hề do dự nổ máy xe.

Hai tay đấm gọi là a Câu và a Khôn kẹp Tống Thiên Diệu vào giữa ghế sau, một bên trái và một bên phải, cảnh giác nhìn chằm chặp bên ngoài xe.

Trên tay người tên a Câu đang nghịch hai con dao nhỏ, lúc này con dao chuyển đổi linh hoạt giữa hai tay. Trong khi người tên a Khôn đặt tay trái lên lưng dưới như đang cầm vũ khí bên hông.

“Thân phận của các anh ở Triều Dũng Nghĩa là gì?” Tống Thiên Diệu tò mò hỏi một câu: “Hồng Côn? Quạt giấy? Giày cỏ?”

Người tên a Khôn không lên tiếng, hình như không muốn nói chuyện với Tống Thiên Diệu. Động tác nghịch dao của người tên a Câu dừng lại, quay đầu và cười với anh: “Câu ‘Lầy’, Song Hoa Hồng Côn Triều Dũng Nghĩa. Hắn là Khôn ‘Xiên Cá’, Song Hoa Hồng Côn Triều Dũng Nghĩa.”

Tống Thiên Diệu hít một hơi thật sâu, không cảm thấy gay mũi với mùi mồ hôi trên hai người họ nữa. Anh không ngờ sau khi chuyển kiếp, mình lại có cơ hội được hai kẻ Song Hoa Hồng Côn hộ tống?

Nhưng nhắc tới đây mới thấy Song Hoa Hồng Côn có phải không đáng tiền hay không? Tự nhiên xuất hiện hai người đều là Song Hoa Hồng Côn? Theo tài liệu mà thế hệ sau biết được, danh hiệu ‘Song Hoa Hồng Côn’ hình như chỉ có một trên một trăm thôi mới đúng chứ?

Bình Luận (0)
Comment