Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 48 - Một Đời

Chương 48: Một đời

Duy và Thanh Trúc qua một chuyến đi tầm ba mươi phút cũng đến được nhà hắn. Hôm nay hắn về nhà cũng để ra mắt Thanh Trúc với gia đình.

Đi xe vào sân nhà, hai người bước xuống xe, nhìn thấy bà hắn đang cười cười đôi mắt ý vị sâu xa, Duy gãi đầu không thôi trong lòng có chút ngượng ngùng.

“Duy về đấy à ?” Bà hắn cười nói, từ ngày hắn chuyển ra ở riêng bà hắn đương nhiên rất nhớ hắn. Hôm nay hắn bất ngờ về để bà vui mừng lắm, đã thế lại mang theo bạn gái về khiến bà hắn cảm thấy dường như trôi đi mấy năm !

Phải biết hắn ra ở riêng mới mấy tháng thôi mà.

Thanh Trúc lễ phép chào hỏi ông bà, dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn Duy nên cũng tỏ ra là một thiếu nữ thành thục.

Xinh đẹp, thành thục như vậy ai mà có thể không thích cơ được chứ. Rất nhanh hắn bị bơ mất, nhưng Duy cũng không để tâm hắn vui vẻ hơn bao giờ hết. Từ trước đến nay ông bà có cháu đích tôn khiến hắn bị cưng chiều đến mức ngộp thở hơn bao giờ hết. Xem ra từ giờ ông bà sẽ cưng chiều người khác hơn rồi heheheehe. Duy cười thầm trong bụng.

Duy cũng mặc kệ Thanh Trúc bị ông bà vây lấy tra hỏi, hắn thoải mái lên gác, nơi riêng tư của hắn. Duy ngả người lên xuống giường, chiếc giường này đúng là thoải mái.

“Đúng là cái gì ở nhà vẫn tốt hơn”- Duy thầm nghĩ. Hắn mặc dù sang ở chung cư nhưng vẫn không thể quen được với chiếc giường “lạ”.

Duy nằm giang tay rộng lớn, lâu lắm hắn mới có cảm giác thoải mái đến vậy, bước vào cánh cửa tiên đạo trải qua khá nhiều kịch tính thì hắn cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Mặc dù cảnh giới Luyện Khí Đỉnh Phong nhưng cũng không thể không ngủ và ăn cơm. Dù sao thì hắn mới là sơ nhập tiên đạo cũng chưa chân chính bước vô cửa tiên đạo.

Duy thoải mái đánh một giấc ngủ rồi tỉnh dậy sau vài tiếng, hắn xuống tầng thấy Thanh Trúc và bà và mẹ đang trò chuyện nấu ăn. Hình ảnh này khiến một thằng nhóc gần hai mươi tuổi như hắn cảm giác ấm áp vô cùng. Thì ra bố mẹ hắn đã về, bố mẹ hắn đi làm ở một tỉnh khác tuy xa nhưng có xe nên đi lại cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Duy cũng không vô giúp, hắn cũng chẳng muốn giúp. Hắn trở lại phòng và khởi động máy tính, cũng đã lâu lắm rồi không chơi game với bạn bè. Hắn tập tành bước vô thế giới tu tiên, nhưng chính thức quen cũng chưa có lấy một ai ! Lê Dũng….cái thằng gì bên tu tiên truyền hình hắn cũng quên mệ mất tên lun. Duy thở dài cảm thấy tiền đồ tu tiên của mình có vẻ hơi ngoằn nghèo. Hắn cũng muốn kết giao nhiều bạn bè, giao lưu tứ phương nhưng từ khi tu tiên đến giờ hắn chưa từng “an ổn”. Người ta mất mấy năm, mấy chục năm để trở thành Luyện Khí Đỉnh Phong, hắn chỉ mất mấy tháng với độ kiếp tập thể chơi chơi.

Hắn cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm chát trên phây búc, hắn “ọp” cũng khá lâu rồi không biết bọn bạn thế nào nữa. Cầm điện thoại lướt tin nhắn thấy mấy ngàn tin nhắn chưa đọc, Duy kiên nhẫn chờ máy tính của hắn load từng tin nhắn, dù sao máy tính của hắn cũng sử dụng khá lâu rồi nên hơi giật giật lác. Duy gân xanh nổi lên thầm nghĩ chẳng lẽ con mẹ nó ta lại đi mua mẹ máy tính gaming khủng nhất bây giờ. Dù sao giờ hắn cũng coi như là “tỷ phú” nắm giữ mười tỷ đô trong ngân hàng. Thích tiêu sắm cái gì chả được.

Duy đi về cũng chưa từng đi mua sắm cái gì, hắn dù sao cũng biết ở Việt Nam đột nhiên có một anh tỷ phú trẻ tuổi nổi dậy cũng sẽ làm hoang mang dư luận. Còn chưa tính đến chuyện khai báo danh tính, nghề nghiệp làm gì để được số tài sản như vậy nên việc đột nhiên chi tiêu số lượng tiền lớn là không thể nào xảy ra.

Việc tiền nước ngoài đổ vào Việt Nam đương nhiên là một việc giúp quốc gia phát triển, nhưng với Duy hiện tại xem ra muốn đổ tiền này cũng phải “hợp lý”. Hắn cũng không muốn mình mang danh “đại gia” đào dưới mộ tổ tiên được trăm hũ vàng. Thời xa xưa, các quan mà có vàng bạc châu báu thì thường được gọi là quan tham.

Duy cũng nhận thức được mình đang nắm giữ số tiền quá lớn, nó lớn đến mức một người bình thường không thể nào nghĩ được.

Hắn cũng phải từ từ phát triển mà thôi. Số tiền này cũng phải chi tiêu cẩn thận, hắn cũng không muốn phiền phức ập đến.

“Duy nay online kìa.”

“Ái chà, thằng này, bọn t còn tưởng m k chs vs bọn t nữa đanng định kick đây”

“học hành dạo này ghê thế sao mà k lên mạng vậy bạn”

Đọc dòng tin nhắn mà Duy gân xanh nổi lên.

Duy chơi với bọn bạn mấy trò chơi rồi kết thúc, hắn lại check tin nhắn thì thấy Linh gửi.

Dù sao lúc trước hắn cũng thông báo cho nàng biết được mình tại sao bận. Hắn nói với nàng thời gian này mình phải nghiên cứu một môn khá khó nên không có thời gian.

Lướt lướt thấy tin nhắn nàng nhắn quan tâm hỏi han, Duy trong lòng cũng có chút buồn buồn.

Hắn thật khó xử không biết thế nào đi nữa. Mối tình đầu của hắn chẳng lẽ cứ như vậy phũ phàng kết thúc ?

Thở dài vài hơi, hắn nhắn tin hẹn mai đi chơi với nàng. Còn bản thân thì nhanh tắt máy tính xuống nhà, cơm nước đầy đủ giờ là lúc ăn cơm gia đình.

Trong bữa cơm, bố mẹ hắn cũng hỏi Thanh Trúc khá nhiều chuyện, Thanh Trúc là một thiếu nữ thành thục đương nhiên sẽ không có lo lắng gì cả. Điều này khiến cả nhà thiện cảm với nàng tăng lên vô hạn. Xinh đẹp như minh tinh, hiểu chuyện, giỏi nấu nướng, người như vậy mà yêu con mình ư ? Bố hắn liếc hắn với ánh nhìn khinh bủy.

Duy cảm nhận được ánh mắt của mọi người có chút không hiểu nhưng hắn cũng không để ý, cười cười rồi ăn cơm. Còn việc mình trở thành tỷ phú hắn cũng không cho mọi người biết được. Dù sao tiền tài đột nhiên rớt xuống sẽ là họa chứ chẳng phải phúc.

Hắn từng biết một người năng lực trung bình nhưng độ may mắn lại khủng bố trúng sổ xố trở thành đại gia. Nhưng phàm là những thứ gì không phải của mình thì nó sẽ chẳng phải của mình. Người này vì năng lực làm việc kém cỏi nên từ khi trở nên giàu có cũng ham chơi vô độ, tiêu sài phung phí, không biết dùng tiền đẻ ra tiền. Không biết phát triển bản thân nên nhanh chóng số tiền kếch sù có được bị người thân và bản thân tiêu sài hết. Lúc giàu thì anh em bạn bè tứ phía, cho vay mượn lung tung. Lúc sa cơ thì chẳng thấy bóng dáng thằng nào. Và người này chính là một người ăn xin mà hắn từng cho tiền. Người ăn xin đó thuật lại sự việc khuyên bảo Duy sau này đừng như hắn để Duy lúc đó gân xanh máu chó muốn đấm cho tên này vài phát.

Sáng hôm sau, hắn đã hẹn Linh đi chơi nên hắn đi xe đến nhà nàng. Chờ khoảng mười phút, một bóng dáng xinh đẹp từ trong nhà đi ra. Duy sững sờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt mình, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn lấy hắn khiến hắn cảm thấy có lỗi.

“Hôm nay đi xem phim nhá”- Duy cười cười, hắn nhẹ nhàng đội mũ bảo hiểm cho nàng.

Duy ngẩn người lần nữa, không biết làm sao hắn cảm thấy trong ngực đau nhói vô cùng, suy cho cùng hắn và nàng là người của hai thế giới. Có lẽ.. đây là lần cuối hắn và nàng gặp nhau.

Thời gian chuyển biến nhanh vô cùng.

Trên một đỉnh núi, một lão đầu tử tóc trắng dài trên người mặc long bào lộ rõ vẻ thê lương, trong tay lão đầu tử nắm chặt khăn tay, miệng lẩm bẩm: “Ba ngàn năm, đã ba ngàn năm a.”

“Hoàng Thanh Linh, Thanh Trúc, Thanh Y cuối cùng cũng được đoàn tụ cùng các nàng”-Lão đầu tử xung quanh được các chúng đệ tử vây lại than khóc vô cùng thương tâm.

Lão đầu tử ngồi xếp bằng không nhúc nhích dường như đã chết.

Ba ngàn năm sau, hắn cư nhiên đã sống ba ngàn năm.

Duy nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện từ giã cõi đời. Kinh lịch một đời, phàm nhân thành tu tiên, bao nhiêu năm tháng vui buồn, hối tiếc nhất đời hắn chính là gia đình và người hắn yêu không thể tu tiên.

Một ngày nọ năm 2001, tại một bệnh viện ở Hà Nội, một đứa trẻ trào đời, đứa trẻ này sinh ra đã khỏe mạnh vô cùng không một giọt nước mắt hay khóc nhè, đôi mắt to tròn đen láy ngắm nhìn thế giới xung quanh, cha mẹ đều nấy vui mừng, bác sỹ ngạc nhiên.

Ngoài trời bảy sắc cầu vồng hiển lộ, thất sắc quang mang chói rực khiến cho tất cả người dân đều nhìn thấy.

Kỳ lạ thay, chỉ sau sáu tháng đứa trẻ đã biết nói. Hiển nhiên gia đình nó vô cùng vui mừng, chắc chắn đứa trẻ này sau này sẽ thông minh xuất chúng.

“Ta sống lại ? …Không ! Ta chuyển sinh rồi ?”

“Mà ta là ai ? Tại sao ta biết ta đầu thai ?”

Giữa những ánh mắt vui vẻ của bố mẹ, ông bà, đứa trẻ vẫn không chuyển động.”

“ Ông nó xem, sinh ra đã không khóc không kêu, sáu tháng đã biết nói. Thật là kỳ lạ”

“Có thể sau này nó sẽ trở thành một người tài giỏi !”

Thời gian cấp tốc trôi qua với gia đình đó.

Đứa trẻ sáu tháng đã biết nói, chín tháng đã biết đi nay đã hai tuổi.Chỉ có điều nó rất khác với những đứa trẻ khác, nó không thích những đồ chơi cha mẹ mua, cả ngày chỉ ngồi một chỗ nhìn thơ thẩn.

Ba tuổi, bốn tuổi. Mẹ của đứa trẻ lẩm bẩm hỏi chồng: “mình ơi chẳng lẽ con nhà mình bị sao sao ?”

Người chồng mặt sầu rít điếu thuốc nói: “Bác sỹ đều bảo nó không bị bệnh gì cả, không bị tật, câm hay sao. Kỳ lạ !”

Người mẹ khóc vô cùng thương tâm.Đứa trẻ này nàng mang nặng đẻ đau sinh ra đã là kỳ tích, sáu tháng liền biết nói, một tuổi biết đi tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này.

Đứa trẻ như một thói quen ngày, nếu cho ăn nếu không sẽ chỉ ngồi thẩn thơ một chỗ. Cũng chính điều này khiến gia đình nó chạy chọt khắp nơi mời thầy thuốc, bác sỹ, thần y đủ cả chữa bệnh khiến cho kinh tế gia đình cạn kiệt, cuộc sống ngày càng khổ cực.

Ngày tháng trôi qua cũng không có tiến triển, đứa trẻ ngoài việc phát triển thêm bước lễ phép từng li từng tý thì không có một điểm đùa cợt như những đứa trẻ khác, cả ngày nó chỉ ngồi thơ thẩn.

Bình Luận (0)
Comment