Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 26 - Trần Trần

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

----------------------

Đối với yêu cầu An Lâm đưa ra, cô gái kia đồng ý rất nhẹ nhàng.

Chơi game trên đỉnh núi Hắc Thạch, cảm giác giống như cao thủ tỷ thí luận kiếm ở Hoa Sơn, loại cảm giác này khiến cô gái rất thích…

Cứ như vậy, cô gái đẩy pháp trượng Lục Vũ lên không trung.

Ngay sau đó, một màn sáng hình giọt nước màu hồng, xuất hiện xung quanh pháp trượng.

Đây là thuật Độn Quang trong Ngự Kiếm Phi Hành , màn sáng hình giọt nước màu hồng có tác dụng cố định cơ thể của người bay, chắn gió, chắn nắng, đây cũng là thuật pháp chỉ có tu sĩ cảnh giới kỳ Dục Linh mới nắm được.

Thấy cô gái kia ngoắc tay với mình, An Lâm bước lên pháp trượng với vẻ căng thẳng.

Ngự Kiếm Phi Hành sao, nói thật hắn cũng có chút mong đợi.

"Đây là lần đầu tiên của tôi, cô nhẹ nhàng chút. . ." An Lâm sợ hãi mở miệng.

"Ha ha ha, không sao, bảo bối, tôi sẽ rất nhẹ nhàng!" Cô gái nhoẻn miệng cười, vô tư đáp lại.

Sau đó cô cố tình huỷ chức năng chắn gió trong thuật Độn Quang. . .

Pháp trượng Lục Vũ lập tức rung lên, sau đó bay vèo một cái lên trời như tên lửa.

"A a a a a. . . !"

Pháp trượng Lục Vũ bay cực nhanh, gió lớn gào thét xung quanh, An Lâm đứng trên pháp trượng bị doạ cho hét toáng lên.

Hắn gần như phản ứng theo bản năng, trực tiếp ôm lấy vòng eo mềm mại của Thiếu Nữ Ma Pháp trước mặt.

"Ba!"

Một cái tát bay tới, thiếu nữ khẽ quát: "Lưu manh!"

Hốc mắt An Lâm có chút ướt át buông tay ra.

Tốc độ bay của pháp trượng sắp đuổi kịp tốc độ của âm thanh luôn rồi, hắn có thể không hoảng sợ sao, trái tim nhỏ cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đây!

Mà nhìn xuống dưới, độ cao đáng sợ làm hai chân hắn như nhũn ra.

Ngự Kiếm Phi Hành thật kinh khủng, Ngự Kiếm Phi Hành thật kinh khủng. . .

An Lâm cảm thấy hơi bị say phi kiếm.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên bên trên kết giới, nhìn theo An Lâm cùng với cô gái càng bay càng xa, rơi vào im lặng.

"Đây là song chân song phi sao?"

"Ừm, luôn có cảm giác hai người này không giống nhau. . ."

Cô nhìn quyển vở trong tay, phía trên ghi chép số liệu các học sinh, số liệu của An Lâm lại có chút thay đổi:

An Lâm: trị giá chiến lực: 120, trị giá chiến công: 150

Liễu Thiên Huyễn: trị giá chiến lực: 850, trị giá chiến công: 300.

"Xếp hạng Thiên bảng lần trước, hình như Liễu Thiên Huyễn đứng thứ tư, nếu như không phải chơi bời lêu lổng, thật ra cô ấy có thể tranh lên top ba. . ."

"Mà thôi, chỉ cần hai bọn họ không hợp lại đi bắt nạt người khác là được, không tính là phạm quy, mình cũng lười quản những chuyện này."

"Ừ, bây giờ bọn họ cũng sắp ra khỏi phạm vi quản lý của mình rồi, trước tiên cứ đưa số liệu này các giáo viên khác đi. . ."

Thế nhưng Nguyệt Ảnh Địa Tiên vô cùng bận rộn, cô quan sát trận chiến mười mấy chỗ cùng một lúc, cho nên sau khi đám người An Lâm đã bay xa, cô cũng không để ý nữa.

Khoảng thời gian này cô đặc biệt chú ý đến An Lâm, thực sự cô đã có rất nhiều thu hoạch, cho nên vô cùng hài lòng.

Linh cảm tốt trong đầu kia, chỉ chờ sau khi trở về, sẽ xin phép nhà trường thực thi.

. . .

. . .

Trong lúc bay, An Lâm đã biết tên thật của Thiếu Nữ Ma Pháp.

Cô ấy tên là Liễu Thiên Huyễn, là học sinh năm ba lớp 1.

Đồng thời cô cũng là một sinh viên am hiểu về phàm học, vô cùng yêu thích văn hoá âm nhạc của nhân gian, đặc biệt là các trò chơi điện tử về thể thao.

Liên quan đến sở thích về mảng này, An Lâm có thể hiểu được vô cùng rõ ràng từ Liên Minh Huyền Thoại bản điện thoại của cô.

"Mau nhìn kìa, trước mặt chính là đỉnh Hắc Thạch!" Liễu Thiên Huyễn hưng phấn hô to.

Vừa nói, cô lại tăng tốc dộ của Ngự Kiếm Phi Hành lên một bậc nữa.

An Lâm nhìn đỉnh núi cao mấy trăm mét đen như mực ở trước mặt, nước mắt lưng tròng, thầm cảm thán cuối cùng cũng đến rồi.

Trải qua lần thể nghiệm Ngự Kiếm Phi Hành đáng sợ này, hắn cảm thấy mình hoàn toàn đã bị mắc chứng sợ độ cao và sợ tốc độ. . .

Đỉnh núi Hắc Thạch có một khu đất bằng rộng năm trượng.

Bề ngoài bằng phẳng nhẵn bóng, giống như bị vật gì sắc bén cắt bằng vậy.

An Lâm cùng với Liễu Thiên Huyễn hạ xuống đỉnh núi, nhưng phát hiện trên đó đã có một chàng trai ngồi thiền ở đó.

"Hắn là một tên cao thủ kỳ Dục Linh sao?" An Lâm sửa lại mái tóc bị gió lớn thồi thành kiểu Scene , có chút căng thẳng hỏi cô gái bên cạnh.

Theo đạo lý mà nói, chỉ có tu sĩ cảnh giới kỳ Dục Linh, mới có bản lĩnh đi tới ngọn núi này.

Nhưng An Lâm lại cảm nhận được khí tức của Đạo Chi Thể cấp tám trên cơ thể người này, cho nên mới hỏi như vậy.

Liễu Thiên Huyễn lắc lắc đầu, nói: "Tu vi của hắn chỉ có Đạo Chi Thể cấp tám."

"Kỳ quái, tôi cứ cảm thấy đã gặp hắn ta ở đâu đó. . ."

Ngay tại lúc này, chàng trai đang ngồi thiền kia mở hai mắt ra, nhìn về phía An Lâm cùng với Liễu Thiên Huyễn.

Bề ngoài của cậu ta giống như một thiếu nên mười bốn mười lăm tuổi, mặt mũi vô cùng thanh tú, một đôi mắt trong sáng.

Chàng trai đứng dậy, hai tay giơ ngang, cúi chào An Lâm cùng với Liễu Thiên Huyễn.

An Lâm thấy vậy cũng đáp lễ lại, chẳng biết tại sao, đối diện với người trước mặt này hắn không hề sinh ra chút địch ý nào.

Vẻ mặt chàng trai điềm nhiên, ôn hòa mở miệng nói: "Xin hai người đừng đánh tôi, tôi sẽ đi ngay."

An Lâm: ". . ."

Liễu Thiên Huyễn: ". . ."

Ngay sau đó, thiếu niên lấy ra một bó dây thừng lớn, chụp vào cọc trắng mà hắn dùng tiên pháp ngưng tụ thành.

Cọc trắng cắm vào mặt đất, sau đó hắn ta bắt lấy dây thừng từ từ trượt xuống dưới núi.

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn nhìn bóng lưng dửng dưng rời đi của càng trai, rơi vào im lặng.

"Tôi luôn cảm thấy hắn rất cổ quái." Hồi lâu, An Lâm mới mở miệng nói.

Liễu Thiên Huyễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mới chỉ Đạo Chi Thể cấp tám mà đã có thể lên đỉnh núi Hắc Thạch ngồi thiền, đúng là chuyện rất kì lạ.

Dưới đỉnh Hắc Thạch, chàng trai ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi, có chút tiếc nuối thở dài: "Thật là xui xẻo, vất vả lắm mới tìm được một chỗ yên tĩnh. . ."

Ngay lúc này, một cô gái có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, trong tay cầm trường kiếm Hoả Diệm, xuất hiện ở trước mặt hắn ta.

"Năm nhất, lớp 1, Hứa Tiểu Lan, xin chỉ giáo!"

Mới đầu chàng trai ngẩn ra, sau đó khổ sở nói: "Năm năm, lớp 1, Trần Trần, vậy Hứa Tiểu Lam sư muội, em có thể tha cho tôi không?"

"Tôi muốn tăng trị giá chiến công, cho nên phải xin lỗi rồi, tiền bối Trần Trần."

Sau khi Hứa Tiểu Lan nói xong, trường kiếm Hoả Diệm trong tay không hề lưu tình chém về phía Trần Trần.

Kiếm mang Hoả Diệm nóng rực bắn ra từ trên thân kiếm, trong nháy mắt, trực tiếp chém Trần Trần thành hai nửa.

Sau đó, Trần Trần bị chém thành hai khúc, thân thể hóa thành sương trắng, tiêu tan trước mặt cô.

Hứa Tiểu Lan bị một màn trước mắt này doạ sợ hết hồn, hơi thở và thân hình của chàng trai kia đã biến mất sạch sẽ, cứ như chưa từng xuất hiện.

"Kỳ quái, chẳng lẽ là độn thuật kì diệu gì?" Hứa Tiểu Lan đầy vẻ nghi hoặc.

Chàng trai kia mới chỉ là Đạo Chi Thể cấp tám, lại có thể im hơi lặng tiếng chạy trốn ngay trước mặt cô, điều này thật sự không tu chân!

Phía sau đỉnh núi cách Hứa Tiểu Lam trăm trượng, bỗng nhiên xuất hiện sương trắng.

Sau đó, bóng người của Trần Trần chậm rãi từ trong sương trắng đi ra.

"Ài, lại lãng phí chút nguyên khí, thật là xui xẻo. . ." Trần Trần sâu kín thở dài.

Phía trên kết giới, một ông lão ngồi trên hồ lô, đang hí mắt vô cùng tò mò nhìn chàng trai phía dưới.

Trên quyển sổ của lão, có số liệu của Trần Trần.

Trần Trần: trị giá chiến lực: ??? trị giá chiến công: 0

Hứa Tiểu Lan: trị giá chiến lực: 260 trị giá chiến công: 160

"Cái tên nhóc Trần Trần này, lúc nhập học là Đạo Chi Thể cấp tám, đến nay đã gần năm năm, mà vẫn là Đạo Chi Thể cấp tám. . ."

"Hơn nữa hắn đã tham gia nhiều cuộc chiến tự do, mà một lần chiến đấu đều không xảy ra, cho dù là học sinh kỳ Dục Linh tìm đến gây khó dễ, đều có thể chạy thoát dễ như trở bàn tay”

"Không nói cái khác, ngay công phu chạy thoát thân thôi đã rất cừ rồi."

Ông lão yên lặng gật đầu, thầm nghĩ không hổ là học sinh được Chân Thần nhìn trúng, mỗi một người đều thú vị như vậy.

Trong năm mươi ngàn học sinh mới của trường, nhận được thư tiến cử của Chân Thần chỉ có năm người.

Ngoài ba học sinh năm nhất kia ra, có một người đứng vị trí thứ nhất trong Tiên Bảng vườn trường, người cuối cùng chính là Trần Trần này.

"Thật hy vọng cậu ta có thể ra tay một lần, chẳng lẽ cứ yên lặng như vậy đến khi tốt nghiệp sao?"

Ông lão nhìn Trần Trần phía dưới đầy mong đợi, thấp giọng mở miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment