Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 32


Sương Quang mười bốn đêm, chính là pháp khí bản mệnh của thái thượng trưởng lão Lăng Vân Tiên Tông.

Nghe nói, năm đó kiếm này chính là do thái thượng trưởng lão Vân Hàn tiêu phí chín chín tám mốt ngày để đúc, lấy huyền thiết ngàn năm luyện chế bên trong hàn băng vạn năm.

Lúc bảo kiếm được đúc thành, không trung tối tăm xoẹt qua một ánh sáng trắng, kiếm ý lạnh thấu xương kinh sợ ngàn dặm.

Thậm chí còn phải nghênh đón thiên lôi, thiên lôi kia uy áp hừng hực nhưng lại bị một đạo kiếm khí trực tiếp chém phá, cỏ cây bốn phía sôi nổi thần phục, cứ như bị tiết sương giáng*, không thể sinh sôi.

Thời gian sương mù nhiều nhất năm
Sự rầm rộ này cùng với ngày thái thượng trưởng lão đắc đạo không "đứa" nào chịu nhường "đứa" nào.

Vì thế nên kiếm tên là —— Sương Quang mười bốn đêm.

Cũng đúng với câu thơ nhất kiếm sương hàn thập tứ châu.

Lúc ấy thái thượng trưởng lão danh chấn thiên hạ, đi đến đâu cũng khiến người kính sợ vài phần, nhưng càng làm cho người kiêng nể đích xác chính là chuôi kiếm Sương Quang mười bốn đêm.

Sau khi thái thượng trưởng lão chứng đạo bước vào cảnh giới phi thăng, kiếm đạo không ai có thể sánh bằng, vì thế nên không cầm kiếm, đem pháp khí bản mệnh của chính mình phong ấn trên Vân Phong, cũng không rời núi, chỉ thiết lập trận pháp báo cho thiên hạ biết ai có thể xông qua sẽ trở thành đệ tử duy nhất của y.

Qua bao năm, nhiều đệ tử muốn bái nhập môn hạ chỉ có thể biến thành bộ xương trắng bên trong trận pháp kia.

Mà ở trong tu chân giới, đã nhiều năm chưa từng có người chứng kiến qua kiếm này.


Chuôi kiếm Sương Quang mười bốn đêm.

Mấy năm gần đây, không ngờ tại Ngộ Thiên bí cảnh lại có thể thấy được thanh kiếm làm người kinh diễm năm đó, vô số lão quái vật còn đang tu luyện sôi nổi nhìn về phía Ngộ Thiên bí cảnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Mà bên trong Lăng Vân Tiên Tông, một vị tông chủ đột nhiên mở to mắt, y thấy nơi xa chân trời có một đạo bóng kiếm, như tàn mà ảo.

Tông chủ Lăng Vân thần sắc sâu kín, "Vân Hàn, ngươi rốt cuộc đã rời núi.

"
Mọi người đều nhìn về đạo kiếm quang nơi xa kia, tâm tư khác nhau.

Mà Thẩm Bạch còn ở dưới vực sâu, mắt thấy kiếm khí càng ngày càng gần, ngày càng gần, lại nhìn Phong Thiên bên kia.

Tuyệt đối không thể để Vân Hàn cùng Phong Thiên chạm mặt, Phong Thiên còn chưa có được truyền thừa, còn có của Ngộ Thiên tôn giả nữa, nếu bị người khác quấy rầy, không biết sẽ đưa đến bao nhiêu lão quái vật hướng tới danh hào Ngộ Thiên tôn giả.

Thẩm Bạch sờ mặt, hắn hiện tại ở trạng thái linh hồn, Phong Thiên tu vi thấp có lẽ nhìn không ra bản thể của hắn nhưng Vân Hàn đến gần khẳng định sẽ nhận ra.

Không được, phải nhanh chóng chạy đi lừa dối Vân Hàn, ai cũng không thể quấy rầy Phong Thiên đạt được truyền thừa!
Không, cũng không được, hắn không thể lộ mặt, nếu không sư tôn dứt khoát dẫn hắn về Vân Phong thì phải làm sao bây giờ, tu vi sư tôn cao như vậy, nhỡ đâu có thể nghịch thiên sửa mệnh giúp hắn tạo ra một thân thể mới thì phải làm sao.

Đú đù, này mẹ nó trước sau đều rất khó xử, hắn vừa đi, Phong Thiên nhất định sẽ bị phát hiện, hắn không đi, khẳng định sẽ bị sư tôn phát hiện.

Hệ thống, ta nên làm cái gì bây giờ?
【Ngẩng cái đầu lên】

Thẩm Bạch nhìn lên trên, bí cảnh đã bị một kiếm bổ đôi, lộ ra ánh trăng quạnh quẽ bên ngoài, dưới trăng, phía trên lợi kiếm, có một người phong thái trác tuyệt.

Người nọ nội y một thân tuyết trắng, gương mặt tuyệt sắc làm người người hâm mộ.

Nhưng để nói là có thể khiến người ta không thể xem nhẹ thì chính là hồng y bên ngoài kia, so với máu còn muốn tươi hơn, hai tua màu đỏ rũ xuống bên gương mặt, phiêu đãng mang theo ánh sáng.

Này là đỏ ở tầng cao mới!
Thẩm Bạch cứng đờ tại chỗ, một bông tuyết bất chợt bay xuống từ không trung, dần dần, từng bông từng bông một.

Thẩm Bạch vươn tay, tuyết xuyên qua bàn tay hắn rơi xuống mặt đất biến mất dạng.

Đất trời trở nên yên tĩnh như quay về ban đêm ở Vân Phong, một đêm quạnh quẽ cùng ánh trăng xa cách.

Ánh trăng bên trên nền tuyết là một trong ba điều đẹp nhất.

Thời gian kinh diễm cùng với ánh sáng làm nhân tâm động, càng làm cho người động tâm.

"Sư, sư tôn.

"
Thẩm Bạch giật môi, hô lên xưng hô đã lâu kia rồi lại sửng sốt theo bản năng.


Không đúng, không phải sư tôn, là kiếm hồn, là kiếm hồn Sương Quang mười bốn đêm mới đúng.

Nhưng vì cái gì, vì cái gì Thẩm Bạch cảm thấy, người nọ chính là sư tôn đây.

"Làm càn ——!"
Không biết âm thanh do ai truyền đến, bốn phía bí cảnh nhanh chóng dựng lên từng đạo lá chắn bao vây hết thảy.

Thẩm Bạch nỗ lực bay lên trên mặt đất, phía trên huyền nhai là tảng đá nghiêng, dưới ánh trăng đột nhiên phát ra ánh sáng, hư hư thực thực phác họa một bóng người.

Người kia vừa hiện ra cũng đủ để vạn vật thần phục.

Ngộ Thiên tôn giả!
Thẩm Bạch mơ hồ nhớ tới cốt truyện của vị tôn giả này, Ngộ Thiên tôn giả cùng Mộng Yểm tôn giả chính là đối thủ một mất một còn, Ngộ Thiên có thể được người coi là tôn giả, chính là bởi vì vạn năm trước, y đã bước vào cảnh giới phi thăng, rõ ràng cách thành tiên chỉ còn một bước xa, lại không biết xảy ra chuyện gì mà ngã xuống ở nơi này, sau khi chết đã thiết hạ bí cảnh, sau đó bị các đại môn phái tìm ra dùng làm chỗ rèn luyện cho tân đệ tử.

Thẩm Bạch xoa đôi mắt, sợ tự mình xuất hiện ảo giác.

Bên trong bầu trời đêm, một người mơ hồ đứng đó, một người khác lại đứng phía trên lợi kiếm, một thân hồng y phiêu đãng dưới trăng.

Hệ thống, ta viết tiểu thuyết có cốt truyện này à?
【Cốt truyện ẩn mà thôi, bình thường, dù sao cốt truyện giai đoạn trước cũng băng rồi】
!
Hai người kia còn đối lập ở không trung, Ngộ Thiên tôn giả hơi ngẩng đầu, một đầu tóc dài mang theo chân khí, trong bóng đêm, chỉ nhìn ra được thân ảnh tối màu.

Đột nhiên, Ngộ Thiên tôn giả cảm nhận được điều gì, quay ra nhìn Thẩm Bạch, hơi hoảng hốt.

"Mộng Yểm!"
Thẩm Bạch:!
Định mệnh hệ thống ngươi làm cái quần gì với ta vậy!

Thẩm Bạch cất bước xoay người bay mất, nhưng hắn sao có thể so tốc độ với vị tôn giả đã từng phi thăng, người da đen kia nháy mắt đã tới bên người hắn, tới gần Thẩm Bạch mới phát hiện người này cũng là trạng thái linh hồn, chẳng qua linh hồn đã bắt đầu ngưng kết thực thể, tu vi thật là đáng sợ.

"Mộng Yểm, ngươi còn dám hiện thân!"
Ngộ Thiên tôn giả nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, vươn tay chộp tới hắn.

Thẩm Bạch sợ hú hồn hú vía, quay đầu gào Vân Hàn.

"Sư tôn cứu ta!"
Bóng người đứng trên lợi kiếm đột nhiên phản ứng lại, thân ảnh bạo trướng, chớp mắt đã ở bên người Thẩm Bạch, kéo tay Thẩm Bạch tránh thoát khỏi Ngộ Thiên tôn giả.

Vố số kiếm khí lạnh thấu xương bổ trời đậy đất đánh tới chỗ Ngộ Thiên tôn giả, từng đợt kiếm khí giống như sương trắng.

Thẩm Bạch tự dưng minh bạch ngọn nguồn cái tên Sương QUang mười bốn đêm.

Vừa ngẩng đầu đã đối mặt với gương mặt đẹp miễn bàn của sư tôn nhà mình.

Vân Hàn hơi ngưng mi, sâu bên trong ánh mắt có cảm xúc chợt lóe qua, "Là ai, giết ngươi?"
Thanh âm kia mang theo sát ý như dùng hết sức lực sở hữu.

Thẩm Bạch tựa như tìm được an ủi, giống đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi vài ngày thì bị phụ huynh tìm được, hắn nhào vào lòng ngực Vân Hàn hô to.

"Sư tôn, ta nhớ ngươi muốn chết!"
Thân ảnh Vân Hàn bao bọc lấy hắn, sau đó chậm rãi vỗ bả vai Thẩm Bạch, vẫn là câu nói kia, "Ai, giết ngươi?"
Thẩm Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết.

"Là hắn, thứ nam nhân táng tận lương tâm, Thẩm! Thiên! Thiên!".

Bình Luận (0)
Comment