Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 156 -

Trong một phòng ở tửu lầu của Vân Thành, An Linh Nhi ngồi bên cạnh bàn với sắc mặt cứng ngắc. Đối diện nàng ta là Cốc Thu Vũ đang cười nhạt.

“Nghe nói muội muội không dám đi một mình tới tửu lầu, tỷ tỷ đi cùng muội mà sao muội muội còn không vui vẻ như vậy?” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng cười.

An Linh Nhi mím môi, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.

Coi như nàng ta còn có đầu óc, nhớ tới hiện tại hai sư muội trong môn phái của Thẩm Hoài An thì có một người trong đó là vai ác Cốc Thu Vũ.

Chẳng qua hiện giờ vẻ ngoài và cách ăn mặc của Cốc Thu Vũ không nhìn ra được bộ dáng của yêu nữ ma tu, nếu không phải giữa nàng và Thẩm Hoài An có cử chỉ vô cùng quen thuộc thì chỉ nhìn bề ngoài, An Linh Nhi tuyệt đối sẽ không cho rằng nàng và cái tên Cốc Thu Vũ là cùng một người.

Nghĩ đến nữ phản diện bị Thẩm Hoài An tự tay giết chết trong nguyên tác vậy mà hiện giờ trở thành sư muội của hắn, hai người còn có quan hệ hài hòa đến vậy, nhưng đối với nữ chính trong nguyên tác là nàng ta thì Thẩm Hoài An lại đối xử lạnh nhạt làm trong lòng An Linh Nhi buồn bực đến khó thở.

Nàng ta giương mắt lên nhìn Cốc Thu Vũ ở phía đối diện càng không có nổi hứng thú ăn uống.

Thực ra An Linh Nhi đến An Thành đã hơn ba ngày, trong ba ngày này sớm được nghỉ ngơi lấy sức khi trải qua quãng đường ngựa xe mệt nhọc, hiện tại cũng không đói. Lúc ấy nói như vậy với Thẩm Hoài An chẳng qua là giả vờ đáng thương mà thôi.

An Linh Nhi đứng lên, nàng ta vừa định đi thì Cốc Thu Vũ ngước mắt lên nhìn nàng ta một cái.

“Ngồi.” Tiểu Cốc lạnh nhạt nói, “Gọi nhiều đồ ăn như vậy thì không thể lãng phí.”

Nếu ở thế giới bình thường thì An Linh Nhi sẽ không nghe lời Cốc Thu Vũ, trực tiếp rời đi là được. Nhưng ở thế giới tu tiên này thì người tu tiên hoàn toàn nghiền áp người có cấp bậc thấp hơn mình.

Chưa kể đến Cốc Thu Vũ đã ở Kim Đan kỳ.

Kim Đan kỳ là khái niệm gì? Ở trong bất kỳ môn phái nào đều được xem là cao thủ trụ cột trong các đệ tử.

Một cái liếc mắt cảnh cáo này của nàng, giống như bỗng nhiên An Linh Nhi là động vật ăn cỏ bị dã thú theo dõi, loại bản năng sợ hãi ở tận sâu trong linh hồn khi đối mặt với tình huống cá lớn nuốt cá bé làm An Linh Nhi cứ ngơ ngác mà ngồi xuống.

Dường như trong nháy mắt này nàng ta mới hoảng hốt ý thức được Cốc Thu Vũ là vai ma nữ phản diện giết người như ma trong truyện.

Cốc Thu Vũ lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ hơi gật đầu.

“Ăn.” Nàng nói.

Ngón tay An Linh Nhi run rẩy cầm đũa lên gắp cơm gắp đồ ăn rồi bỏ vào trong miệng một cách máy móc. Như thể làm theo Cốc Thu Vũ nói mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi bị nàng mang tới.

“Ngươi tên là gì?” Cốc Thu Vũ hỏi, “Ngươi bái sư từ môn phái nào?”

An Linh Nhi làm theo bản năng không muốn bại lộ thân phận của mình trước mặt nữ nhân khủng bố này.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Cốc Thu Vũ cười cười.

“Không sao, nếu ngươi không muốn nói thì ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi nói.” Nàng sâu kín nói, “Có khả năng ngươi không biết, ta là độc tu.”

Sao An Linh Nhi có thể không biết Cốc Thu Vũ là độc tu? Trong cuộc đại chiến tiên ma cuối cùng ở nguyên tác, Cốc Thu Vũ lấy sức của một người độc chết mấy chục người tu tiên, phương thức nàng dùng độc không có kẽ hở nào, gần như khó có thể phòng bị.

Chẳng qua hiện tại Cốc Thu Vũ dù có năng lực như vậy nhưng cũng sẽ không làm chuyện như thế với người khác.

Vốn dĩ dùng Tham Linh Thuật cũng có thể dò ra được chi tiết của An Linh Nhi nhưng nhìn bộ dáng bốc mùi trà xanh này của An Linh Nhi làm Cốc Thu Vũ không nhịn được mà hù dọa nàng ta.

Không nghĩ tới lại có hiệu quả tốt như vậy, nàng chẳng qua nói một câu chính mình là độc tu thôi mà An Linh Nhi đã rất hoảng sợ mở to hai mắt, yết hầu lên xuống, giống như đang đấu tranh với chính mình vậy.

Qua vài giây, nàng ta nói nhỏ, “…… Ta tên là Triệu Ngụy.”

“Ngươi xác định muốn lừa ta sao?” Cốc Thu Vũ lười biếng uy hiếp, “Loại trò lừa vặt vãnh này ngoại trừ chọc giận ta thì không có tác dụng nào khác.”

An Linh Nhi thật sự không có cách nào, nàng ta rất sợ cái kẻ đã từng là nữ phải diện ác độc trước mắt này gây tổn thương nàng ta. Nghĩ đến dù có nói ra tên của nữ chính thì nàng cũng sẽ không biết.

Nàng ta cắn chặt răng nói, “Ta tên là An Linh Nhi.”

“Môn phái.” Cốc Thu Vũ nói tiếp.

“Ta không có môn phái, ta bị trục xuất rồi!” An Linh Nhi sốt ruột, “Ta thật sự không lừa ngươi, vừa rồi ta nhận lầm người, ngươi có thể cho ta đi chưa?”

Đương nhiên Cốc Thu Vũ không thể để nàng ta đi.

Tuy nàng không biết An Linh Nhi là nữ chính nhưng biểu hiện của An Linh Nhi rất kỳ quái.

Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An nghĩ giống nhau, cảm thấy An Linh Nhi rất có thể là ma tu giống như Ân Quảng Ly mấy năm trước hoặc môn phái nào có mưu đồ khác phái tới nằm vùng.

Nhìn cũng không hỏi được cái gì, Cốc Thu Vũ vừa định dùng thuật pháp thì nghe được có người đi vào cửa.

Nàng vừa ngẩng đầu thì giật mình.

Thẩm Hoài An dẫn đầu đi vào cửa; phía sau hắn là Lục Ngôn Khanh, Lý Thanh Thành và Tiêu Dực đang vào theo. Ngoại trừ Hà Sơ Lạc và sư phụ không tới ra thì những người khác đều tới.

“Sao mọi người đều đến vậy?” Cốc Thu Vũ thắc mắc.

Dù thân phận của An Linh Nhi khả nghi nhưng cũng không phô trương lớn đến mức nhiều người tới như vậy chứ?

“Sư tôn bảo bọn huynh đưa cô nương này về động phủ.” Thẩm Hoài An đáp.

Động phủ Thẩm Hoài An nói đến là động phủ phế tích mà trước đây Quân Lạc Trần tạm thời ở, cách môn phái hơn mười dặm, sau khi được Lý Thanh Thành dùng Tầm Long Thước phát hiện thì nó trở thành cứ điểm khác của Tinh Thần Cung.

Vừa nghe nói Ngu Sở muốn gặp thì Cốc Thu Vũ hơi mê mang. Không biết sư phụ muốn gặp An Linh Nhi này là để thẩm vấn nàng ta hay muốn thu nàng ta làm đồ đệ.

Bên kia, An Linh Nhi thấy ba người đi đằng sau tiến vào thì đôi mắt cứ dán chặt vào bọn họ.

Lục Ngôn Khanh nho nhã, Tiêu Dực lạnh nhạt, Lý Thanh Thành tùy tính. Thêm cả Thẩm Hoài An có khí chất lạnh lùng, bốn người đứng chung một chỗ làm An Linh Nhi nhìn đến ngây người.

Từ phong cách ăn mặc của bốn người là có thể nhìn ra được tính cách của từng người.

Lục Ngôn Khanh năm mặc rất chính thống, mặc y phục trắng muốt, đầu đội ngọc quan, là bộ dáng nam chính tu tiên chính thống trăm phần trăm.

Còn Tiêu Dực và Thẩm Hoài An đều mặc màu đen, chẳng qua Tiêu Dực mặc y phục đen dáng ngắn khỏe khoắn, mái tóc ngắn qua vai được buộc ở sau gáy.

Thẩm Hoài An mặc trường bào màu đen, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu.

Còn lại là Lý Thanh Thành thoạt nhìn tính tình hiền hòa nhất, hắn khoác áo ngoài, tóc xõa ở phía sau lưng, chỉ có đuôi tóc dùng dây buộc lại một chút.

An Linh Nhi nhìn thấy bọn họ giống như là thấy được cứu tinh, hai mắt nàng ta đẫm lệ nức nở nói, “Cuối cùng các huynh cũng tới.”

F4 Tinh Thần Cung hơi chần chừ, ba người còn lại không tự chủ được nhìn về phía Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An dùng vẻ mặt vô cảm nhướn mày lên.

------ Trước đó hắn đã nói nữ tu này rất kỳ quái, lúc này đã tin chưa.

An Linh Nhi tự động bỏ qua Tiêu Dực mặc đồ đen nhìn có vẻ không dễ nói chuyện và Thẩm Hoài An mới từ chối nàng ta.

Nàng ta nhìn về phía Lục Ngôn Khanh nhìn chính thống nhất trong đó rồi nói với vẻ rất ấm ức và bi thương, “Muội cùng lắm là khẩu vị không tốt, không ăn vào mà thôi, vậy mà vị tỷ tỷ này còn buộc muội ăn, còn dùng thân phận độc tu để uy hiếp muội, muội…… Muội thật sư rất sợ hãi, nếu các huynh là sư huynh của nàng thì cần làm chủ cho muội a!”

An Linh Nhi ở Thăng Dương Phái được một tháng rưỡi thì phát hiện tình nghĩa đồng môn gì đó nói thì dễ nghe chứ thực ra môn phái tu tiên không có gì khác với những trường học bình thường. Tuy trong môn phái mọi người đều gọi sư huynh sư muội nhưng quan hệ cũng ở mức bình thường mà thôi.

Khi ở Thăng Dương Phái có sư tỷ thấy nàng ta được người hoan nghênh nên trong lòng bất mãn liền mở miệng châm chọc vài câu. An Linh Nhi chỉ giả vờ đáng thương một chút là các sư huynh khác liền đi răn dạy vị sư tỷ kia.

An Linh Nhi đạt được thành công ở Thăng Dương Phái nên cho rằng môn phái khắp thiên hạ đều như thế, Tinh Thần Cung cũng là dạng này. Dù quan hệ của Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều quen thuộc nhưng không nhất định các sư huynh khác có quan hệ tốt với nàng như vậy.

Nàng ta nghĩ nghĩ, ở trong môn phái dạng người như Cốc Thu Vũ cũng không phải là đèn cạn dầu, có lẽ sẽ có người nào đó mở miệng đứng ra tìm công bằng thì sao?

Kết quả là sau khi An Linh Nhi ấm ức lên án Cốc Thu Vũ thì không những không thấy được thành quả bản thân tưởng tượng ra mà qua đôi mắt đẫm lệ còn nhìn thấy bốn người nhíu mày nhìn nhau vẻ rất khó hiểu.

Bọn họ lại nhìn Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ nhún vai.

Ba người khác đều cảm thấy tình cảnh này cực kỳ quái dị, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Nữ tu này nhìn có vẻ rất trẻ tuổi, lớn lên cũng rất xinh đẹp đơn thuần mà sao cố tình nói chuyện lại quỷ dị như vậy?

Cốc Thu Vũ đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, ở môn phái có bắt nạt bọn họ cũng rất bình thường nhưng ra khỏi cửa sao có thể bắt nạt người khác được.

Lục Ngôn Khanh nhìn thấy thần sắc của Thẩm Hoài An không tốt lắm, có vẻ như chuyện An Linh Nhi mở miệng công kích Tiểu Cốc khiến hắn cực kỳ bất mãn. Lục Ngôn Khanh dứt khoát mở miệng trước khi Thẩm Hoài An phản bác.

“Cô nương đừng gấp.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Tên của cô nương là gì, sao lại đi tới nơi này?”

Cuối cùng An Linh Nhi cũng gặp được người đối xử ôn hòa với nàng ta, nàng ta sụt sịt cái mũi rồi nói nhỏ, “Muội, muội tên là An Linh Nhi…… Bị môn phái đuổi ra ngoài. Muội thật sự sợ hãi……”

“Đừng sợ.” Lục Ngôn Khanh an ủi, “Cô nương đi cùng chúng ta gặp sư phụ của chúng ta đi. Được không?”

An Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nàng ta đi về hướng bốn người nhưng lại tỏ vẻ rất sợ hãi, giống như bị Thẩm Hoài An bắt nạt mà cúi đầu nép sát gần Lục Ngôn Khanh trốn tránh hắn rồi duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của Lục Ngôn Khanh.

Nháy mắt Lục Ngôn Khanh cứng đờ.

Cho dù Tu Tiên giới cởi mở hơn nhưng nữ tử đi lên ôm lấy cánh tay của người khác cũng rất hiếm thấy.

“Được rồi được rồi, chúng ta về nhanh thôi.” Lý Thanh Thanh vội hòa giải.

Hắn chủ động vươn tay ra vén rèm giúp An Linh Nhi rồi giơ tay ra đỡ lấy cánh tay của nàng ta.

Lúc này An Linh Nhi mới nín khóc mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Lý Thanh Thành nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.

Chờ đến khi nàng ta ôm lấy cánh tay cảu Lục Ngôn Khanh xuống lầu; lúc này Tiêu Dực, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ làm lơ ánh mắt xin giúp đỡ của Lục Ngôn Khanh đi lên hỏi.

“Thế nào?” Thẩm Hoài An hỏi.

Lý Thanh Thành nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người vừa mới biến mất ở thang lầu, hắn gãi gãi tóc.

“Thật quái lạ.” Lý Thanh Thành đáp, “Đệ chỉ có thể ngược dòng thời gian nhìn thấy nhân sinh mấy tháng trước của nàng ta nhưng không cách nào xem được khoảng thời gian trước nữa.”

“Lại còn có thể như vậy nữa sao?” Thẩm Hoài An nghi hoặc.

Tiêu Dực nhìn về phía hắn, “Có thể có người hạ thuật pháp che chắn ký ức nào đó cho nàng ta hay không?”

Lý Thanh Thành lắc đầu.

“Tình huống này của nàng ta có chỗ giống với sư tôn, nhưng sư tôn là sâu không lường được còn nàng ta cùng lắm chỉ là Luyện khí kỳ, không nên như thế.” Lý Thanh Thành phản bác, “Quả nhiên nữ tử này cổ quái.”

Chờ đến khi mấy người đi xuống lầu thì nhìn thấy toàn thân Lục Ngôn Khanh cứng đờ, như rất vất vả mới làm An Linh Nhi buông tay lại vẫn phải ứng phó An Linh Nhi đang lải nha lải nhải với hắn.

Hiện giờ An Linh Nhi đã không có chỗ để đi, thái độ của Lục Ngôn Khanh khá nhẹ nhàng với nàng ta nên nàng ta luôn bám dính lấy Lục Ngôn Khanh.

Đoàn người ra khỏi thành, Lục Ngôn Khanh triệu hồi ra phi kiếm chuẩn bị trực tiếp ngự kiếm phi hành, không nghĩ tới An Linh Nhi lại nói, “Muội không muốn cưỡi pháp bảo chung với tỷ ấy đâu, muội sợ tỷ ấy!”

Sư huynh đệ Tinh Thần Cung đều ngẩn ra, bọn họ ngẩng đầu nhìn An Linh Nhi, lúc này mới phát hiện thần sắc của nàng ta nghiêm túc phản đối Cốc Thu Vũ.

Nàng ta dùng giọng điệu khinh bạc với Tiểu Cốc lập tức khiến sắc mặt mọi người xấu đi.

“Lên kiếm.” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói.

An Linh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành có thái độ ôn hòa với nàng ta nhất bỗng nhiên thay đổi.

Việc đã đến nước này nên nàng ta không có đường lui, nghĩ muốn gặp mặt chưởng môn tinh Thần Cung, nỗ lực tranh thủ cơ hội vào môn phái thì nên phối hợp một chút thì tốt hơn, lúc này mới không phản đối, lên phi kiếm cùng với những người khác.

Phi kiếm bay lên không trung, trên đường, An Linh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức.

Cốc Thu Vũ bức bách khiến nàng ta sợ hãi đều là sự thật, vì sao bọn họ đều không giúp nàng ta, không cảm thấy Cốc Thu Vũ quá mức, thậm chí còn vì nữ phụ ác độc này mà đột nhiên thay đổi thái độ với nàng ta?

Dọc theo đường đi, An Linh Nhi đều có thể cảm nhận được bốn người trong tối ngoài sáng quan tâm Cốc Thu Vũ, quan sát trạng thái của nàng. Còn coi bản thân nàng ta thành không khí, như không tồn tại vậy.

Trong lòng An Linh Nhi càng khó chịu hơn, không nhịn được nắm chặt tay lại.

Sự yêu thương của bốn người họ vốn đều nên thuộc về một mình nàng ta. Nhưng rốt cuộc là vì sao lại xảy ra sai lầm lớn như vậy, làm sao Cốc Thu Vũ lại cướp đi sự quan tâm của nàng ta?

Đối với phàm nhân mà nói, khoảng cách từ Vân Thành đến động phủ bí mật rất xa, nhưng ngự kiếm phi hành cũng cùng lắm chỉ mất một lúc mà thôi.

Rất nhanh mọi người hạ xuống một khu rừng, Lục Ngôn Khanh thu phi kiếm rồi nhìn về phía An Linh Nhi và dùng giọng điệu lãnh đạm, “Chưởng môn Tinh Thần Cung của chúng ta đang chờ cô nương ở bên trong.”

An Linh Nhi mím môi, nàng ta nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Ngôn Khanh đi trước, An Linh Nhi đi theo sau, mấy người còn lại đi cuối cùng.

Đoàn người đi xuyên qua đường hầm quanh co khúc khuỷu, rất nhanh trước mặt bọn họ là lối đi rộng mở thông suốt, lộ ra khung cảnh một cây cầu nhỏ vắt qua dòng nước chảy êm ả.

An Linh Nhi bị ánh mặt trời rải rác chiếu xuống từ đỉnh núi làm chói mắt, chờ đến khi nàng ta tập trung nhìn rõ được thì thấy có một cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở bên bờ nhìn hết sức chăm chú vào những con cá đang bơi lội dưới nước.

Cô nương này có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, khóe mắt hơi xếch lên có vẻ cực kỳ mê người. Nhưng cố tình đôi mắt lại linh động như tiểu nữ hài mười mấy tuổi, vừa ham chơi lại tò mò. Nàng chỉ chăm chú xem cá, ngay cả suối nước làm ướt làn váy của mình cũng không biết.

“Tiểu Hồ.” Cốc Thu Vũ đi nhanh vài bước, nàng đi qua cây cầu rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Sơ Lạc, sau đó duỗi tay kéo làn váy của Hà Sơ Lạc ra khỏi nước, vừa dùng chân khí hong khô vừa hỏi, “Sư tôn ở trong phòng không?”

Hà Sơ Lạc nhìn về phía nàng rồi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tự giác lùi ra sau cách suối nước xa một chút.

Cùng lúc đó, có người mở cánh cửa gỗ của căn nhà trong viện phía sau Hà Sơ Lạc ra, Ngu Sở đi ra.

“Sư tôn.” Các đệ tử cùng nhau gọi. Lục Ngôn Khanh nói, “Người đã mang đến rồi ạ.”

Cách suối nước, An Linh Nhi đối diện với ánh mắt của Ngu Sở.

Chưởng môn Tinh Thần Cung lại trẻ tuổi đến thế, thoáng nhìn thì cùng lắm cũng chỉ hơn các đồ đệ năm sáu tuổi mà thôi, điều đó khiến An Linh Nhi khiếp sợ.

Có thể thấy được khí chất bình đạm thong dong của Ngu Sở mang cảm giác cao thâm khó đoán làm An Linh Nhi vẫn chưa dám lỗ mãng.

Ngu Sở hỏi, “Ngươi là đệ tử của môn phái nào, tên là gì?”

“Sư tôn, nàng ta nói nàng ta tên là An Linh Nhi.” Cốc Thu Vũ đứng lên đáp, “Môn phái nào thì không biết ạ.”

Giờ phút này trong lòng An Linh Nhi cực kỳ chán ghét Cốc Thu Vũ, thấy nàng ‘cực kỳ đắc ý’ thể hiện ra sự phát hiện của bản thân thì An Linh Nhi cũng không cam lòng yếu thế, “Ta tên là An Linh Nhi.”

Nàng ta lại nhìn về phía Ngu Sở, “Nếu chưởng môn đã biết ta tên là gì thì để công bằng, có phải ngài cũng nên nói cho ta biết tên của ngài là gì hay không?”

Tuy khi nói chuyện An Linh Nhi dùng từ ‘ngài’ để xưng hô nhưng lời nói của nàng ta không có sự tôn kính chút nào, ngược lại còn cực kỳ ngạo mạn vô lễ.

Các đồ đệ đều nhíu mày lại, trong đó tính tình Thẩm Hoài An thẳng thắn nhất, vón dĩ nhìn nàng ta nhiều lần căm thù Tiểu Cốc đã thấy khó chịu, hiện giờ nàng ta lại không lễ phép như vậy khiến suýt chút nữa Thẩm Hoài An phải mở miệng lý luận.

Nhưng Ngu Sở lại cực kỳ bình tĩnh.

“Ta họ Ngu, gọi là Ngu Sở.” Nàng bình tĩnh đáp.

Nghe được Ngu Sở nói, lực chú ý của An Linh Nhi vốn đang trên người Cốc Thu Vũ thì bỗng ngẩng đầu, như có một tiếng sấm sét đang nổ tung trong đầu nàng ta.

Đồng tử của An Linh Nhi co lại.

Ngu Sở……? So với Ngu Sở Sở chỉ thiếu một chữ?

Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy??

Trong nháy mắt, sự chuyển biến đột ngột của toàn bộ thế giới này, tất cả hướng đi không phù hợp với nguyên tác…… Những điều bí ẩn làm An Linh Nhi bối rối chỉ trong nháy mắt đã tìm ra được.

--- Ngu Sở Sở vốn nên trở thành con tốt thí và biến mất không chỉ không có chuyện gì mà còn thu tất cả thiên chi kiêu tử ngoại trừ Ân Quảng Ly đã nhập ma làm đệ tử của mình!

Hàm răng An Linh Nhi run rẩy, nàng ta nhìn chằm chằm vào Ngu Sở.

“Ngươi, ngươi ---!” Nàng ta run giọng, giọng nói càng ngày càng bén nhọn, “Đệ tiện, đồ nữ nhân đê tiện vô sỉ nhà ngươi, rốt cuộc ngươi làm chuyện gì mới khiến cho bọn họ đều bái ngươi làm sư phụ?!”

Nàng ta vừa nói ra, lập tức khiến tất cả đồ đệ đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, thần sắc trở nên nguy hiểm.

“Ngươi hỗn xược!” Thẩm Hoài An lạnh lùng quát.

Tất cả tâm cơ và vọng tưởng của An Linh Nhi đã bị uổng phí, cuộc sống tốt đẹp trong tưởng tượng đã hoàn toàn bị phá hủy.

Ngực nàng ta phập phồng, khí huyết muốn dâng trào lên, dưới sự tức giận công tâm, nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo.

Các đồ đệ Tinh Thần Cung không để ý tình trạng của nàng ta mà vẫn cứ lạnh lùng nhìn nàng ta. Bởi vì bọn họ có thể cảm giác được linh khí xung quanh An Linh Nhi bỗng trở nên hỗn loạn, đong đưa giống như cỏ dại đang mọc.

Ngay sau đó, linh khí lấy nàng ta làm trung tâm rồi xoay tròn nhảy múa lên, nháy mắt hình thành sự áp bách giống như gió lốc, linh khí vốn ôn hòa trong suốt giờ thành một thanh đao cắt xuống mặt đất.

An Linh Nhi mới chỉ ở Luyện Khí kỳ không nên có linh lực cường đại như vậy, tất cả mọi người không biết đã xảy ra cái gì đã cảm nhận được áp lực mà linh khí nào bạo động.

Chỉ có Ngu Sở vẫn bất động như núi.

Việc nữ chính có huyết mạch hiếm thấy gần như không được xem là chuyện mới mẻ gì.

An Linh Nhi có được huyết mạch Thiên Linh, cũng dựa vào huyết mạch này hai ba lần cứu lấy tính mạng của nàng ta.

Truyền nhân của huyết mạch Thiên Linh là linh lực trời sinh được ưu ái, không chỉ tu luyện nhanh gấp đôi so với người tu tiên bình thường mà hơn cả là thời khắc khẩn cấp có thể điều động được linh khí xung quanh vốn không thuộc về nàng ta để sử dụng, nhờ đó mà có thể tấn công hoặc chạy thoát khỏi cường địch.

Ở trong sách, khi ở trong bí cảnh An Linh nhi dùng huyết mạch này cứu Thẩm Hoài An một lần.

Ngu Sở đọc lại sách một lần nữa nên đương nhiên biết rõ.

An Linh Nhi chủ động tìm tới, đây là chuyện cực kỳ quỷ dị. Nếu trọng sinh thì người sống lại một lần sẽ không tùy tiện như vậy.

Có một khả năng khác, đó là linh hồn xuyên sách, xuyên vào người An Linh Nhi.

Khi Ngu Sở làm nhiệm vụ cũng từng gặp loại tình huống này. Kẻ ngoại lai xuyên sách giống như một loại virus xâm lấn, khá phiền phức nhưng cũng dễ giải quyết.

Phiền phức ở chỗ có rất nhiều người xuyên sách không coi thế giới tiểu thuyết là chân thật, cứ ỷ vào thân phận mà làm xằng làm bậy, khó có thể phán đoán khống chế được sẽ làm ra những chuyện gì. Một khi không cẩn thận sẽ bị hào quang vai chính và năng lực của hắn tổn thương.

Nhưng dễ giải quyết cũng là vì đối phương là người xuyên sách, nhất định tư duy có giới hạn.

Ngu Sở để các đồ đệ đưa An Linh Nhi tới cũng là tương kế tự kế.

Hiện giờ thế giới này nàng đã khống chế được đến 80%, Đại Thừa đấu với tân nhân đơn giản gần như nghiền chết một con kiến vậy.

Nàng càng muốn nhân cơ hội này thấy huyết mạch Thiên Linh của nữ chính xem rốt cuộc có thể làm ra được tình trạng gì.

Cảm xúc của An Linh Nhi đã ở bờ vực sụp đổ, áp đảo Ngu Sở là cọng rơm cuối cùng của nàng ta.

Giờ khắc này, linh khí bao quanh An Linh Nhi bỗng nhiên bốc cháy lên, nháy mắt An Linh Nhi bị ngọn lửa nuốt trọn.

An Linh Nhi ở trong ngọn lửa thù hận rực cháy hét chói tai, ngọn lửa bùng cháy lên hình thành vô số Xích Diễm Điểu khổng lồ che trời lấp đất công kích về hướng Ngu Sở!

Ngu Sở đứng ở cạnh cửa, ảnh ngược trong con ngươi của nàng đều là ánh lửa hừng hực.

Nàng còn chưa hành động thì các đồ đệ khác đã hành động. Ngón tay của Lục Ngôn Khanh chụm lại, một con thủy long rít gào từ bên hông chặn lại hỏa điểu, nó há mồm liền nuốt lấy vô số tia lửa của hỏa điểu.

Bên kia, Thẩm Hoài An càng hung bạo hơn, hắn rút trường kiếm chém một đường ngang, kiếm khí hình thành nên hỏa xà quấn quanh bổ về phía Xích Diễm Điểu khổng lồ mà An Linh Nhi tạo ra, lấy hỏa đối hỏa, cứng rắn đè ép đòn công kích của nàng ta xuống!

Hỏa của Thẩm Hoài An và thủy của Lục Ngôn Khanh đối mặt với nhau cản lấy tất cả hỏa điểu công kích Ngu Sở, hai người dùng sức cực kỳ ăn ý, vừa triệt tiêu lực lượng của nhau lại không làm xung quanh bị hủy hoại quá nhiều.

Các đệ tử khác không hẹn mà cũng cùng nhau ra tay. Đòn tấn công ồ ạt của An Linh Nhi chỉ trải qua vài nhịp thở đã bị họn họ cùng nhau chặn lại.

Lửa giận và sự trả thù của An Linh Nhi bị rút đi như thủy triều, nàng ta ngơ ngác nhìn tất cả những gì vừa mới diễn ra, trên người vẫn còn ánh lửa bị linh khí thiêu đốt đang quay xung quanh.

Những người khác không tiện ra tay, Cốc Thu Vũ trực tiếp dẫn nước tới, dùng suối nước nhắm về phía An Linh Nhi dập tắt ngọn lửa cuối cùng của nàng ta.

Không đợi bọn họ trói lại, An Linh Nhi đã khuỵu xuống đất khụ ra từng ngụm máu tươi, ngay cả lỗ mũi và lỗ tai cũng chảy máu, có vẻ như đã bị di chứng của đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi.

Sống lưng nàng ta run rẩy, đầu chúi thấp xuống, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm như muốn nói ‘không thể nào có chuyện này được’.

“Sư tôn, người không sao chứ?” Cốc Thu Vũ nhíu mày hỏi. Những người khác cũng nhìn Ngu Sở quan tâm.

Đương nhiên là Ngu Sở không có chuyện gì, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Hoài An đi tới gần An Linh Nhi, vừa định dùng Thúc Linh thằng trói An Linh Nhi lại thì không nghĩ tới đột nhiên An Linh Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

“Các ngươi đều bị ả ta lừa rồi!” An Linh Nhi the thé giọng lên, “Không phải như vậy, không phải như vậy……”

Vốn trên mặt nàng ta đều dính đầy máu, giọng nói lại bén nhọn nhìn cực kỳ quỷ dị đáng sợ.

Thẩm Hoài An không dao động, hắn vươn tay ra, Linh Thằng tự động trói An Linh Nhi lại.

“Các ngươi thật sư không biết gì sao?!” Đôi tay của An Linh Nhi bị trói ở phía sau lưng, nàng ta bất chấp tất cả mà điên điên khùng khùng hét lên, “Nơi này là thế giới tiểu thuyết, các ngươi cùng lắm chỉ là nam phụ mà thôi, mà ả ta ---! Ả ta nên là nữ phụ ác độc, ả lại trở thành sư phụ các ngươi thì nhất định ả đã làm cái gì rồi!!”

Nàng ta nhìn về phía Ngu Sở rồi nghiến răng nghiến lơi, “Ngươi ---”

Những lời này còn chưa nói ra, giọng của An Linh Nhi đã ngừng lại.

Cốc Thu Vũ thu tay lại, nàng lạnh nhạt nói, “Ngươi ồn ào quá.”

Bình Luận (0)
Comment