Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 43

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Đại sảnh livestream.

“ĐM, không phải người dẫn đường đã nói không thể tấn công viện trưởng sao, bộ Quý Ngư quên rồi à, sẽ bị trừng phạt đó.”

“Sai quá sai, vảnh tai lên nghe cho kĩ nhá, quy tắc người dẫn đường công bố chỉ hạn chế mỗi người chơi thôi, NPC trong thế giới phó bản đánh ổng thì không tính là vi phạm quy tắc, thực nghiệm thể số 1 là một thể độc lập không có thuộc sở hữu của Quý Ngư. Ôkê?”

“Còn có thể chơi vậy nữa hả, người bình thường gặp tình huống này hoảng gần chết, nghĩ được vậy quả nhiên chỉ có mỗi thằng Quý thôi.”

“Sở cao thủ lấy rìu đồng ra kìa mấy đứa ơi, đạo cụ gì mà vừa đẹp vừa oách xà lách, mê quá chừng.”

“Chứ sao, rìu đồng lọt top đầu trên bảng xếp hạng có thể không lợi hại sao? Nếu không sao lại có nhiều người chơi tranh nhau tổ đội với anh ta, tôi còn nghe nói anh ta bị một số người vây giết ở trong phó bản hòng đoạt đạo cụ nữa đó.”

“Nhưng nó cũng có hạn chế nhỉ, tao nhớ rìu này là đạo cụ khai phá, sau khi người sở hữu đạt tới cấp độ nhất định mới phát huy được uy lực thực sự của nó.”

“Đúng rồi á, nó bị hạn chế số lần sử dụng, hơn nữa nghe nói dùng xong số lần thì cũng chỉ là một cái rìu vô dụng.”


“Dù sao cũng là đạo cụ truyền kì mà, không hạn chế lỡ mày out trình nguyên server thì sao.”

“Giờ sao đây trời, đánh quái hay phá tường, trông bức tường không phải xây bằng nguyên vật liệu bình thường, vũ khí bình thường phá không nổi, aaaa mị lo quá.”

*

Đào Dẫn như suy tư gì đó mà nhìn đạo cụ trong tay Sở Ưng trên màn hình cảm thán, đạo cụ truyền kỳ đó. Tuy Sở Ưng cố chấp không muốn tổ đội nhưng là kiểu người tam quan rất đứng đắn, kết bạn rồi mượn sức hắn cũng không tồi.

Đào Viên tham gia phó bản này cũng không nhất định hoàn toàn không có chỗ tốt nhưng cái gì ra cái đó, nên đánh vẫn phải đánh.

Mặc dù Đào Dẫn không có hạ chỉ thị nhưng Thư Vân đã tự giác thu thập các tin tức liên quan về rìu đồng tới. Nhìn đống tin tức được thu thập cô không khỏi nhíu mày, bởi vì Sở Ưng thường xuyên ra vào phó bản cho nên hiện tại có không ít video và tin tức về đạo cụ của hắn.

Trước mắt Sở Ưng chỉ có thể dùng rìu đồng một lần, nếu dùng lần hai sẽ cảm thấy mệt mỏi như bị rút hết sức lực, cho nên chỉ khi ở giây phút quan trọng Sở Ưng mới dùng đạo cụ này.

Bởi vì phá tường là có thể ra ngoài Sở Ưng mới chọn lấy rìu đồng ra, kết quả giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.

Nhưng viện trưởng chỉ là người bình thường, có lẽ thực nghiệm thể số 1 sẽ giải quyết được lão.

...........


Quay lại trước cổng viện điều dưỡng.

Thực nghiệm thể số 1 siết chặt nắm tay lập tức vung tới chỗ viện trưởng, ai ngờ viện trưởng cũng không né mà lão chỉ đứng im nhìn nắm tay tấn công tới.

Quý Ngư liếc thấy khóe miệng lão đột nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm không lành.

Mắt thấy nắm tay sắp đụng trúng đỉnh đầu viện trưởng, một con quái vật có hình thể to hơn thực nghiệm thể số 1 xuất hiện, một tay chặn nắm tay của nó, một tay khác hất văng nó bay lên trời.

Quý Ngư nhìn con quái vật đột nhiên xuất hiện kia cũng không cảm thấy bất ngờ, là thực nghiệm thể số 2, không phải nó vẫn chưa hoàn thành sao, trên người còn khuyết thiếu rất nhiều khí quan như vậy cơ mà.

Viện trưởng ngắm nhìn bộ dạng sửng sốt của bọn họ, đắc ý cười to: “Ha ha ha, cho dù chưa được hoàn thành nhưng nó vẫn có thể hành động theo mệnh lệnh của ta, rồi các ngươi cũng sẽ trở thành một phần của nó thôi.”

Nói xong viện trưởng vung tay lên, thực nghiệm thể số 2 lấy thế nháy mắt đã phi tới chỗ những người khác, Quý Ngư phản xạ nhanh nhẹn nhào sang bên cạnh né đòn tấn công, cơ thể lăn vài vòng trên đất.

Chết tiệt, đáng lẽ cậu nên phá huỷ thực nghiệm thể số 2 ngay lúc phát hiện ra nó mới phải.

“A!” Một tiếng thét đau đớn chói tai truyền đến, Quý Ngư quay đầu phát hiện là Hồ Tư Vũ.

Cô ta bị trúng chiêu của thực nghiệm thể số 2 ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy hộc máu, cô ta gắng gượng giãy giụa chốc lát sau đó nằm bất động một chỗ, đôi mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm không trung mang theo không cam lòng.


Những người khác đều bị dọa sợ, ngay cả bảo an cũng không dám mở miệng ho he một tiếng, càng không dám tới gần.

Quý Ngư cau chặt mày, không ngờ tố chất cơ thể và phản xạ của thực nghiệm thể số 2 lại bỏ xa số 1 cả khúc như vậy, nếu còn tiếp tục không phản công bọn họ sẽ toàn diệt mất.

Thấy một màn như vậy Sở Ưng bất giác nắm chặt rìu đồng trong tay hơn, đạo cụ này chỉ dùng được mỗi ngày một lần, nếu sử dụng để tấn công con quái vật vậy thì lát nữa ai sẽ tới đục tường, cổng sắt lại có rất nhiều bảo an canh giữ nhưng hiện tại cũng chỉ có rìu đồng mới phá nổi cục diện bế tắc.

“Đây chỉ là giết gà dọa khỉ, nếu không phải do các người không ngoan ngoãn nghe lời ta cũng không cần hy sinh một thực nghiệm thể, chưa kể các người còn to gan làm y tá trưởng bị thương nặng, lần này bắt được đừng hòng ta bỏ qua cho, xem ra phải khoá các người lại rồi.” Viện trưởng âm hiểm nói.

Nói xong lão chỉ huy thực nghiệm thể số 2 tiếp tục giết thêm một người.

“Không được không được, không có bọn họ thí nghiệm sẽ phải bị đình trệ một thời gian dài nữa không phải sao, ta có thể cho ông thời gian nhưng không nhiều lắm đâu, viện trưởng à.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến, Quý Ngư quay phắt đầu lại nhìn, là Bùi Đình.

Lúc này Bùi Đình đã thay một bộ đồ đen nguyên set kết hợp với rọ mõm cùng màu trên mặt, khiến cho sự tồn tại của hắn càng trở nên thần bí.

Bùi Đình trong mắt mang ý cười, nện bước không nhanh không chậm đi tới, hắn cũng không sợ hãi thực nghiệm thể số 2 mà đi thẳng đến chỗ nó rồi dừng lại bên cạnh, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lúc này cũng phản ứng lại, hiện tại không phải là lúc lão có thể hành động theo ý mình, phá hủy quá nhiều thực nghiệm thể lão còn phải tốn thời gian đi tìm đến lúc đó mất nhiều hơn được, bên trên cũng sẽ trách tội xuống.

“Không cần cậu lắm miệng, cũng chỉ là một tên nhãi nhép bên trên phái xuống mà thôi, còn chưa đủ tuổi ngồi ăn cùng mâm với ta đâu.” Viện trưởng âm hiểm nhìn Bùi Đình.

Trông có vẻ Bùi Đình không hề bị thái độ hung ác của viện trưởng ảnh hưởng, ung dung lui về phía sau một bước: “Vậy ngài cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.”

Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi, suốt quá trình vẫn luôn không thèm liếc nhìn Quý Ngư một cái.


Quý Ngư không biết có phải do cậu tự tưởng tượng hay không, vừa nãy lúc Bùi Đình đứng bên cạnh thực nghiệm thể số 2 có một ngón tay của hắn nhúc nhích một chút, sau đó giống như có thứ gì đó đã rơi xuống người thực nghiệm thể số 2.

Cuối cùng Bùi Đình vẫn nghe lời viện trưởng đi vào trong, sau đó lão vẫy tay với mấy bảo an đang đứng ngây người: “Các người lại đây áp giải đám thực nghiệm thể này về đi, chú ý không được để bất cứ một đứa nào lọt lưới nghe chưa, mất đứa nào ta bốc trong đám các ngươi ra thay thế.”

Nhóm bảo an bị viện trưởng uy hiếp sợ hãi gật đầu lia lịa chuẩn bị ra tay bắt đám bệnh nhân lại.

Quý Ngư biết mình không thể ngồi chờ chết bắt đầu vặn não suy nghĩ biện pháp.

Sở Ưng cũng đang định nhấc rìu lên chiến đấu, không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố.

Thực nghiệm thể số 2 không biết vì sao bắt đầu kêu rên, điên dại mà đập đầu bộp bộp xuống đất.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn thực nghiệm thể số 2 nổi điên, đột nhiên Quý Ngư giống như nhớ tới cái gì đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đình đã chạy sang một bên trốn.

Là anh ta vừa mới động tay chân sao?

Bùi Đình mờ mịt đứng tại chỗ tay chân lóng ngóng, trông có vẻ như cũng bị cảnh tượng này dọa sợ.

“Số 2, mày làm sao vậy, mau đứng lên!” Viện trưởng hoảng hốt nhìn thực nghiệm thể số 2, đây là lần đầu tiên lão thả số 2 ra hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh loại tình huống mất khống chế thế này.

Thực nghiệm thể số 2 đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng trong miệng phát ra tiếng rống giận, nó vung cánh tay lên hất văng lão bay cả chục mét.

************

Bình Luận (0)
Comment