Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản Dịch)

Chương 5 - Ngươi Ở Trước Mặt Ta Cũng Chỉ Là Như Thế.

Phương Vọng chân thành nói: “Ta thường xuyên nghe hào khách giang hồ trong thành nói, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, tu tiên siêu thoát thế tục, tất nhiên lại càng nguy hiểm. Ngươi tái sinh trở về, còn có thể nhớ thương Phương phủ. Bằng vào điểm này, ta sẽ không sợ ngươi, ngươi vĩnh viễn là người của Phương phủ, là tộc nhân của ta.”

Chuyện này…

Tu sĩ Ma đạo!

Trong lòng Phương Vọng hơi chột dạ. Trải qua lời nhắc nhở của hắn, sau này hắn có thể là người duy nhất biết được thân phận người sống lại của Chu Tuyết. Việc này sẽ không dẫn tới phiền phức đấy chứ?

Chu Tuyết thấy hắn nói rất nghiêm túc, mím môi cười một tiếng. Lúc này nàng mới bắt đầu chú ý Phương Vọng, phát hiện tiểu tử này có dáng dấp rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, khí phách vô cùng. Cũng đúng thôi, dù sao thì cha hắn, Phương Dần là mỹ nam tử nổi danh thành Nam Khâu mà.

Sau khi trải qua suy tư ngắn ngủi, Chu Tuyết nghiêm túc nói: “Võ công của ngươi không tệ, nhưng chỉ có thể đối phó vũ phu, vị người tu tiên kia giao cho ta đến đối phó, ngươi nhất định không thể can thiệp vào.”

Nàng rất có thiện cảm với Phương Vọng, nhưng cũng biết được thiếu niên thiên tài khí phách. Phương Vọng tuổi nhỏ như thế đã nắm giữ võ công cao cường, dưới sự xúc động, rất có thể sẽ khiêu chiến người tu tiên.

Phương Vọng nghĩ ngợi, chậm rãi gật đầu, dù sao đối phương là người sống lại, tất nhiên là có chút thủ đoạn.

Thật vất vả nghe nói về môn đạo tu tiên, hắn cũng không muốn chết bất đắc kỳ tử trước khi tu tiên.

Hai người trò chuyện hồi lâu, gần như đều là Chu Tuyết đang sắp xếp, Phương Vọng lắng nghe. Chu Tuyết có cần thì Phương Vọng hỗ trợ chuyển giao một vài ý kiến của nàng. Dù sao nàng chỉ là dưỡng nữ, không có quyền nói chuyện ở Phương phủ. Trong lúc đó, Phương Vọng tính toán tìm kiếm pháp môn tu tiên, nhưng bị nàng nghiêm khắc từ chối, công bố Phương phủ đang trong thời khắc sinh tử tồn vong, há có thể nghĩ đến những chuyện không có ý nghĩa này?

Sau khi Chu Tuyết rời đi, Phương Vọng bèn đi gặp cha mình, truyền lại một vài ý kiến của Chu Tuyết. Phương Dần bày tỏ tán thưởng đối với đề nghị của Phương Vọng, lập tức khởi hành đi tìm gia gia của Phương Vọng, Phương Mãnh.

Một đêm này, rất nhiều người của Phương phủ đều khó mà an giấc.

Cho dù ai nghe nói gia tộc mình sắp bị diệt môn, đều sẽ bối rối.

Phương Vọng cũng giống như thế, hắn vận công trong phòng, tích súc chân khí, làm cho mình càng có niềm tin hơn.

Ngày thứ bảy, đây là một ngày ngột ngạt nhất từ khi Phương phủ tự xây phủ đến nay, mặc dù phần lớn người tỏ vẻ khinh thường đối với nguy hiểm diệt phủ, nhưng khi màn đêm buông xuống, trên dưới Phương phủ cũng bắt đầu khẩn trương.

Bóng đêm như nước, gió lạnh xào xạc, thành Nam Khâu phồn hoa náo nhiệt ngày xưa lâm vào trong yên lặng, ngẫu nhiên có tiếng chó sủa vang lên.

Phương Vọng ngồi trên mái hiên, tay vuốt ve một thanh bảo kiếm. Đây là bảo kiếm Lý Cửu dùng thời gian ba ngày mới mua được, chém sắt như chém bùn, có thể xưng là thần binh lợi khí.

Ánh mắt của hắn rơi một bóng dáng trên mái hiên vào nơi xa. Đó là đường huynh của hắn, Phương Hàn Vũ.

Dáng người Phương Hàn Vũ thẳng tắp, hai tay hắn ôm kiếm, đầu hơi cúi xuống, giống như đang chợp mắt. Gió lạnh thổi bay mái tóc dài và vạt áo của hắn, rất có hiệp khí giang hồ xứng đáng đứng trên đỉnh cao nhất.

“Công lực không tệ, quả thực đã tới cảnh giới nhất lưu của võ lâm, mà lại không phải cảnh giới mới vào, thật sự là kỳ tài võ học.” Phương Vọng than thở trong lòng.

Ở võ lâm, người tập võ chia cảnh giới từ thấp đến cao làm bất nhập lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tuyệt đỉnh và cảnh giới thần thoại võ lâm trong truyền thuyết. Đương thời không có thần thoại võ lâm, cao thủ tuyệt đỉnh đều là người trấn giáo của các môn phái lớn, rất ít hành tẩu giang hồ, cao thủ nhất lưu đã đủ để tung hoành tứ phương.

Phương Vọng mười sáu tuổi đã thành tựu cảnh giới thần thoại võ lâm, vốn nên là truyền kỳ đương thời, thế mà hắn lại gặp được đả kích giảm chiều không gian từ Tu Tiên giới.

Đối mặt người tu tiên sắp đến, Phương Vọng không e ngại, kinh hoảng, trái lại hắn còn đang ấp ủ một bầu nhiệt huyết.

Tập võ bốn năm, hắn còn chưa từng giết địch, cho dù là luận bàn, cũng chỉ là che mặt đi khiêu chiến những cao thủ kia, có chừng có mực.

Một thân tuyệt học võ lâm cùng ngự kiếm thuật đại viên mãn chính là chỗ dựa của hắn, để hắn có lòng tin đi khiêu chiến tồn tại tầng chót nhất của Tu Tiên giới. Huống chi Phương phủ còn có người sống lại Chu Tuyết ở đây. Hắn thấy, Chu Tuyết, Tiên Tôn sống lại tất nhiên có thủ đoạn phi phàm, dù sao Chu Tuyết biết được chênh lệch giữa người tu tiên và người phàm.

Đêm dần dần sâu, xung quanh đình viện liên tiếp vang lên tiếng ếch ộp, từng đội từng đội gia đinh đang tuần tra bốn phía, nhất là đường đi xung quanh Phương phủ, ngay cả quan binh cũng bị kinh động, đến đây gác đêm.

Chu Tuyết ngồi trước bàn đá trong đình viện, trong tay nàng lau sạch từng cái ngân tiêu, sắc mặt lạnh như băng, ánh trăng sáng cũng không lạnh bằng ánh mắt của nàng. Trong hình ảnh phản chiếu của binh khí, mắt nàng mơ hồ phun trào màu đen sát khí.

Một bên khác.

Trên tường thành phía đông của thành Nam Khâu, từng bóng dáng như diều hâu lần lượt nhảy lên, như nhạn lướt sóng biếc, nhảy lên vào trong thành.

Một bóng dáng cuối cùng rơi trên tường thành. Quan sát thành Nam Khâu mênh mông, áo xanh của hắn phấp phới, eo ong vai rộng, tóc dài bị vải tùy ý cột lên, tướng mạo hắn thoạt nhìn ngoài bốn mươi tuổi, phất trần trong tay làm hắn trông giống đạo sĩ, nhưng đôi mắt của hắn lại lộ ra nét âm u lạnh lẽo như rắn độc.

“Không hổ là một trong những thành trì phồn hoa nhất phương nam Đại Tề, nhất định có thể làm cho Phần Hồn phiên khôi phục. “

Đạo nhân áo xanh tự lẩm bẩm, nhếch miệng lên, trong giọng nói mang một chút hung ác. Hắn nhảy lên theo, tan biến trong bóng đêm mịt mờ.

Bình Luận (0)
Comment