Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản Dịch)

Chương 10 - Không Giết Chết Hắn Được.

Lực sát thương của những tia sáng vàng kim kia cực kỳ đáng sợ. Vừa rồi trong lúc tránh né, Phương Vọng cảm nhận được khí tức nguy hiểm trước nay chưa từng có, tâm thần căng cứng, không dám khinh thường.

Chu Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Cảnh giới của hắn đúng là tầng dưới chót của Tu Tiên giới, nhưng hắn nắm giữ hai pháp khí trong tay. Ở cảnh giới của hắn, hắn quả thực được cho là cao thủ nhất lưu, nhưng với linh lực của hắn, cũng không thể luôn thi triển công kích như vừa rồi.”

Phương Vọng nghe xong, trong lòng lập tức nắm chắc.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đạo nhân áo xanh cao cao tại thượng hạ xuống, xem ra đứng lơ lửng trên không dù ngầu, nhưng tiêu hao cũng lớn.

“Ngươi là ai?”

Đạo nhân áo xanh chăm chú nhìn Phương Vọng, trầm giọng hỏi.

Thân pháp của Phương Vọng đều không giống những cao thủ võ lâm hắn đã từng thấy, thậm chí vượt xa phần lớn tu sĩ Dưỡng Khí cảnh, hắn tạm thời không nhìn thấu thân phận của Phương Vọng, nhưng độc của Chu Tuyết làm hắn có thể xác định nàng này chính là tu tiên giả.

Phương Vọng nhấc kiếm, nói: “Khi hỏi thăm danh hiệu của người khác, không nên báo thân phận trước sao?”

Đạo nhân áo xanh nghe xong, lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo, nói: “Vậy để ta xem ngươi dựa vào cái gì mà dám phản kháng!”

Hắn chợt phóng tới hai người Phương Vọng, tốc độ nhanh hơn xa người áo đen lúc trước.

Phương Vọng không lùi mà tiến tới, rút kiếm lao thẳng hướng đạo nhân áo xanh.

Hai người bước nhanh như mũi tên, trong nháy mắt đã cách nhau không đến bảy bước. Phương Vọng vung kiếm chém tới, đạo nhân áo xanh nghiêng người huy động phất trần.

Thật nhanh!

Hai người đồng thời nghĩ như vậy. Phương Vọng kinh ngạc tốc độ phản ứng của thân thể tu tiên giả lại cao minh như thế, đạo nhân áo xanh thì kinh ngạc với bộ pháp của hắn. Tiểu tử này rốt cuộc là Dưỡng Khí cảnh tầng mấy?

Hai người tránh thoát chiêu thức của nhau, triển khai một trận quyết đấu sắc bén mà tấn mãnh, tấn công lẫn nhau trên đất trống ở đình viện, cát bay đá chạy, trong thời gian ngắn hai người đều không thể làm người kia bị thương.

Nhìn thấy Phương Vọng và đạo nhân áo xanh chiến đấu đến khó phân cao thấp, Chu Tuyết không khỏi chấn động, nàng phát hiện mình đánh giá thấp tiểu tử này.

“Thực lực như thế đã có thể sánh bằng tu sĩ Dưỡng Khí cảnh tầng bảy, tầng tám, nhưng hắn chỉ là người tập võ, hẳn là hắn đạt tới cảnh giới thần thoại của võ học?”

Chu Tuyết âm thầm kinh hãi, nàng rất rõ ràng tuổi của Phương Vọng.

Mười sáu tuổi mà đã mạnh mẽ như thế...

Ngộ tính và tư chất này quá khoa trương!

Cho dù võ đạo khác với tiên đạo, nhưng ít nhiều có điểm tương tự, thiên phú của thiên tài tập võ trên con đường tu tiên cũng sẽ không quá kém, nhất là phương diện ngộ tính.

Chu Tuyết càng thưởng thức Phương Vọng hơn. Cùng lúc đó, một số cao thủ của Phương phủ cấp tốc chạy đến, khi bọn họ nhìn thấy Phương Vọng chiến đấu cùng đạo nhân áo xanh, tất cả đều vô ý thức dừng bước lại.

Phương Vọng mặc áo trắng, nhanh như mị ảnh, ánh kiếm rét lạnh dưới màn đêm, đạo nhân áo xanh như một con tiên hạc, chợt nhìn tốc độ không bằng Phương Vọng, nhưng luôn có thể nhẹ nhõm tránh thoát công kích của Phương Vọng.

“Thật nhanh!”

“Đây là tốc độ của con người sao? Đó là Phương Vọng công tử ư?”

“Không ngờ tới võ công của thập tam công tử lại cao như thế, ta nghe A Hổ nói, có không ít cao thủ đều là bị thập tam công tử giết chết.”

“Tên kia rốt cuộc là người hay quỷ, cảm giác hắn đang bay!”

“Chúng ta không nên khinh cử vọng động, để tránh Phương Vọng công tử phân tâm!”

Các cao thủ của Phương phủ nghị luận ầm ĩ, trong đó có tộc nhân của Phương Vọng, bọn họ là người kinh hãi nhất, hoàn toàn không ngờ tới Phương Vọng lại lợi hại như thế.

Đạo nhân áo xanh vung vẩy phất trần, đánh vào trên bảo kiếm của Phương Vọng, một luồng lực lớn đẩy lui Phương Vọng.

“Không có chút linh lực nào, hẳn là ngươi chỉ có võ công cao minh, hơn nữa còn chỉ tinh thông kỹ pháp?” Đạo nhân áo xanh nói bằng giọng lạnh lùng.

Phương Vọng không sử dụng chân khí, toàn chiến đấu bằng kiếm pháp và bộ pháp. Đây là lần đầu tiên hắn dốc hết sức chiến đấu như thế, thể xác và tinh thần căng cứng.

Hắn đánh giá thấp tu tiên giả, vốn tưởng rằng tu tiên giả lâu dài đả tọa, tố chất thân thể có thể yếu hơn người tập võ. Bây giờ xem ra, cũng không phải là như thế, nhưng sau một phen giao thủ, hắn có sự hiểu rõ nhất định đối với thực lực của đạo nhân áo xanh.

Đạo nhân áo xanh nâng tay trái lên, bùa vàng bắn ra từng tia sáng vàng kim bắn thẳng hướng Phương Vọng, Phương Vọng lập tức tránh né.

Càng ngày càng nhiều cao thủ Phương phủ đến, ngay cả Phương Hàn Vũ bị thương lúc trước cũng tới.

Trước đó, khi bọn họ tận mắt thấy đạo nhân áo xanh thi triển pháp khí, tất cả đều bị chấn kinh đến, giờ phút này quan sát bùa vàng thần kỳ ở khoảng cách gần, càng làm cho bọn họ sợ hãi không thôi.

“Yêu đạo...”

Gia đinh trung niên một tay cầm trường côn run giọng nói, mắt tràn đầy sợ hãi.

Phương Hàn Vũ muốn đi chi viện Phương Vọng, nhưng bị phụ thân hắn, Phương Triết cản lại. Chỉ thấy Phương Triết nói với sắc mặt nghiêm túc: “Cuộc chiến đấu của bọn họ, ngươi không tham dự được.”

Đáy lòng hắn nổi lên kinh đào hải lãng, hắn từng vào Nam ra Bắc nhiều năm, từng đến thăm rất nhiều đại môn phái trên giang hồ, nhưng chưa từng thấy tà thuật như thế.

Hắn chợt nhớ tới rất sớm trước kia, mình từng nghe nói đến một truyền thuyết.

Truyền thuyết ở chỗ sâu trong sông núi Ngũ Nhạc, tồn tại tu tiên giả, võ đạo thế tục chính là do bọn họ sáng tạo ra.

Phương Hàn Vũ nhìn Phương Vọng không ngừng tránh né tia sáng vàng kim, bộ pháp kia, dáng người làm hắn tâm tình phức tạp, vừa có sùng bái, cũng có không cam lòng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn có một loại tình cảm sùng bái đối với vị đường đệ này của mình, vì Phương Vọng hiểu quá nhiều, luôn có thể nói vài lời làm hắn ngạc nhiên. Cho dù ra ngoài tập võ nhiều năm, hắn cũng sẽ thường xuyên nhớ tới vị đường đệ này. Hắn luôn cảm thấy sau khi lớn lên Phương Vọng sẽ trở thành đại nhân vật khó lường, chỉ là tuyệt đối không ngờ tới Phương Vọng sẽ đạt đến cao độ trác tuyệt như vậy trên võ đạo.

Bình Luận (0)
Comment