Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 317

Tại nơi chiến đấu vừa phát sinh,

Sau khi truy đuổi Huyễn Thần Tông yêu nhân một hồi, hầu hết mọi người dù có hay không thu hoạch đều đã quay lại nơi đây. Ngoại trừ có mối thù giết cha Triệu Minh chủ cùng Khuất Vô Hối cái này hai vị đại lão còn đang quấn lấy nhau ở không biết nơi nào.

Nghe Tống Khuyết lo lắng vỗ ngực nói ra một phen lời, sợ thằng này chạnh lòng Tưởng Bình vội vàng an ủi:

“Tống huynh đệ ngươi không cần vì thế mà nghĩ ngợi, không phải chúng ta không tin được ngươi, chỉ là chuyện này quá mức trọng đại, có thể liên quan đến Thiên Hà Kiếm Phái tồn vong, không thể không cẩn thận nhiều hơn.”

“Tưởng huynh không cần giải thích, việc nào nặng việc nào nhẹ tại hạ tự nhiên trong lòng minh bạch. Chỉ là việc này vậy mà để Hội trưởng phải đích thân phạm hiểm, Hội trưởng ngài cũng thật sự gan dạ quyết đoán!”

Tống đại quan nhân thấu tình đạt lý tỏ vẻ vô ngại, tiện thể còn nịnh hót Triệu Minh Nguyệt một phen, để vị này diễm tuyệt thiên hạ Yêu Cơ cũng phải nhếch môi cười vui vẻ.

Thực ra những thứ này lão Triệu cũng đã tính toán rất kỹ, hắn mới không dám đặt con gái bảo bối của mình vào nguy hiểm đâu. Tự tin của bọn hắn đến từ chính là việc đã nắm chặt được thóp của Huyễn Thần Tông, Khuất lão ma bị người ăn đến sít sao còn chưa biết.

Đám này yêu nhân luyện huyễn công nhiều, cuối cùng lại luyện ra một thân tật xấu.

Thật giống như chơi game vậy, mấy vị này đều cảm thấy chơi nhiều đến phát chán, bây giờ dùng đại chiêu để qua cửa vậy quá Low rồi, Level EASY như vậy chỉ dành cho đám gà mờ mới chơi thôi. Đã đến một tầm cao mới lão Khuất mấy người thích nhất chơi chính là công tâm kế.

Chỉ dùng mình ba tấc lưỡi, mở miệng lếu lều mấy lần liền để đối phương dục tiên dục tử. Từ đó phân rã nội bộ, nhân tâm tan rã từ đây trở mặt thành thù, làm được như thế mới đặc biệt có cảm giác thành tựu. Vì thói quen đó bọn này đã bị ăn không ít đau khổ nhưng vẫn chính là vết sẹo cũ quên đau, làm không biết mệt.

Thật giống cuộc đời chỉ có một chí yêu như thế, không cho bọn hắn làm vậy luyện võ còn có ý nghĩa gì. Khuất gia thà chết chứ không hối hận.

Chính vì thế Triệu Tinh Thần cũng không sợ đám ma nhân này đi lên liền hạ sát thủ. Hắn vẫn thong dong bám đuôi từ xa quan sát, đợi Khuất Vô Kỵ hiện thân mới là bắt đầu ẩn nấp đến gần.

Nhưng những này Minh Nguyệt sẽ không cho người giải thích, nàng chỉ cười lắc đầu:

“Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, vừa rồi đa tạ Tống Khuyết ngươi đã vì ta ra mặt. Thiếu điều để ngươi bị gian tặc làm hại rồi, chuyện lần này ta sẽ nhớ kỹ!”

Nhớ kỹ liền tốt! - Tống tiện nhân lòng cười đến nở hoa, ngoài mặt còn là nghĩa chính ngôn từ lắc đầu:

“Nhận Phượng Hoàng Hội ơn che chở, đứng ra bảo vệ Hội trưởng ngài chính là ta nghĩa vụ. Việc đáng nên làm, có gì tạ ơn đáng nói, Hội trưởng ngài quá lời rồi.”

Minh Nguyệt không nói gì nữa, chỉ mỉm cười gật đầu, nội tâm đã đem phần này nhân tình ghi tạc.

Mấy người ai cũng có thu hoạch, đều vui vẻ mình mục đích đạt thành, trò chuyện một hồi mới quay sang góc nào đó 3 thân ảnh đang co ro sợ hãi.

Đều là đáng thương người, bị vị nào đó lò đào tạo diễn viên mấy người Ảnh đế diễn kỹ lừa gạt thảm rồi.

Bọn họ cũng không có gì tội ác tày trời, chỉ đơn thuần là trong một cuộc thi chọn nhầm đáp án thôi.

Đáng tiếc cuộc đời này là sẽ không có thi lại, mấy người này cùng cả bọn họ sau lưng thế lực, không biết sau này sẽ phải đón nhận Triệu Tinh Thần bực nào lửa giận đây.

Mình nhạc phụ nhưng là nổi tiếng chiều con, dám có hành động gây hại đến hắn bảo bối nữ nhi, vậy còn không lật trời.

Nói đến cha vợ, đúng lúc này vị kia danh áp Dương Nam, dậm chân một cái phía Nam bốn đạo đều có thể rung mấy lần Cửu Giang Minh Triệu Minh chủ đã quay lại.

Lần đầu gặp mặt vị này truyền kỳ nam nhân, Tống Khuyết ấn tượng đầu tiên chỉ có 1 từ.

Soái!

Nếu là 4 từ, vậy sẽ là Soái đến ngây người.

Mặt như quan ngọc, ánh mắt như sao trời sáng lấp lánh, sâu thẳm mà hữu thần. Đầu còn phủ lên một lớp nhà hắn Triệu gia đặc thù bạch kim mái tóc, quả thật khiến Tống gia thiếu chút mù cả mắt chó. Thảo nào sinh ra con gái xinh đẹp như thế, cái gien này muốn xấu cũng không được nha.

Nhìn tay hắn trống không, vậy hẳn Khuất lão dâm côn đã chạy được thoát, thật sự đáng tiếc. – Tống Khuyết tiếc nuối lắc đầu.

……..

“Phụ thân!” - Nhìn mình lão cha quay lại, Yêu Cơ phản với thái độ thanh lãnh thường ngày, lúc này lộ ra bộ dáng yêu kiều con gái rượu vui vẻ chạy lên quan tâm.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ha ha ha, ta có thể có vấn đề gì!” – Sủng nịch vuốt lên ái nữ đầu nhỏ, Triệu Tinh Thần cười lên vui vẻ nói.

“Đáng tiếc để tặc nhân kia chạy mất, nhưng lần này hắn cũng phải thiêu đốt khá nhiều tinh huyết, không có 2, 3 năm khôi phục vậy đừng mơ cùng người giao thủ.”

“Vậy là tốt rồi!” – Triệu Minh Nguyệt mắt híp thành hình bán nguyệt, cười lên phá lệ rực rỡ.

“Các ngươi bên này thu hoạch thế nào?”

Nghe Chưởng môn hỏi, Hàn Phi lúc này cười tươi đứng ra trả lời:

“Lão gia, còn tính không tồi. Huyễn Thần ngũ lão bên trong Hoắc Kiến Thành cùng Hoa Vinh đã hết thảy đền tội, chỉ có Lam Ngọc Ánh cái kia nữ nhân kịp thời chạy thoát, Nhị Pháp Vương Âu Dương Tình ta không nắm chắc có thể bắt được mụ nên từ ban đầu đã quyết đoán bỏ qua.

Còn nữa một vị Chân Khí cảnh Trưởng lão trước đó bị vị này Tống Khuyết tiểu huynh đệ chém giết, bọn hắn Huyễn Thần Tông phải nói lần này bị thương gân động cốt cũng không quá.”

Lão Hàn đang khi nói chuyện còn không quên dẫn tiến Tống đại quan nhân một phen, để hắn khá là cảm kích. Lúc này lập tức đứng ra khom người:

“Tiểu tử Tống Khuyết, ra mắt Triệu Minh chủ!”

“Ha ha ha, không cần đa lễ. Tống Khuyết đúng không? Ngươi rất tốt, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!”

Triệu Tinh Thần đối với trước mặt tiểu tử này cũng là không tiếc lời khen ngợi.

Khi Khuất Vô Kỵ hiện thân, hắn ỷ vào võ công cao cường, tự nhận sẽ không để bị lộ liền cứ thế ẩn nấp mò đến gần, cũng không vội vã ra tay mà muốn quan sát một chút dưới tay nữ nhi mình thuộc hạ nòng cốt. Chính vì thế bên này sự việc sảy ra, những người khác nói gì, làm những gì hắn đều nhìn trong mắt, nhớ ở trong lòng.

Trước không quản từng người thực lực, tư chất làm sao, Tống lão gia anh dũng quả cảm, biết tri ân báo đáp và đặc biệt, quan trọng nhất chính là trung thành. Đối mặt với tử vong vậy mà không chút do dự liều mình tiến lên hộ chủ, quả thật cực kỳ đáng quý.

Chính vì thế lão Triệu nhìn vị này Hắc Kim Cương đặc biệt thuận mắt.

Tiếp đó Hàn Phi còn cho hắn giới thiệu theo sau 2 người, đều là Bát giai Thông Mạch cảnh cao thủ. Tầm trên dưới 30 tuổi nam tử gọi Tạ Hiền, là Triệu Tinh Thần đại đệ tử, còn lại một vị hóa ra người quen, chính là Cao Tuấn lão cha Cao Kiệt, là một vị trí tướng văn võ song toàn của Thiên Hà Kiếm Phái.

“Tống hiền chất, thảo nào nhà ta cái kia không nên thân nhi tử đều phải hết lời khen ngợi ngươi đây. Lần này ta mới thấy hắn nhìn người đúng đắn một lần, ngươi làm tốt lắm.”

Quanh thân mình quả nhiên toàn một sắc nhị đại, bị này đại lão ca ngợi như thế Tống Khuyết tự nhiên thụ sủng nhược kinh, vội vàng khờ khờ xoa đầu cười ngượng ngùng:

“Bá phụ quá khen, đều là Cao huynh cất nhắc mà thôi.”

Tiện nhân này hôm nay coi như tại trước mặt các vị đại lão lộ một cái mặt, để lại ấn tượng khắc sâu. Hắn cùng Cao Kiệt, Tạ Hiền nói chuyện mấy câu liền hài lòng lui xuống, hôm nay việc còn chưa kết thúc đâu.

......

Đêm, đã rất muộn.

Vừa trải qua một trận đại chiến Minh Nguyệt mấy người tự nhiên cũng cần tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng trước đó, bọn họ còn một việc nho nhỏ cần giải quyết.

Ba vị phản đồ, Chúc Doãn Minh, Trịnh Sảng cùng diễn viên quần chúng Giáp huynh đệ lúc này đã bị áp giải đến trước mặt Triệu Minh chủ cha con.

“Bịch!”

Cả 3 không có chút nào phản kháng, cũng không có phản kháng tất yếu, tất cả đều thành thật quỳ xuống nhận sai.

“Triệu Minh chủ, Triệu tiểu thư tha mạng, lúc đó.... lúc đó... chúng ta cũng là bị ép buộc.”

“Triệu Minh chủ, ta có lỗi, ta đáng chết vạn phần, nhưng xin đừng ghi hận đến ta sư muội, tất cả đều là do ta ép nàng.”

“Sư huynh........!”

Nhìn trước mặt yêu đến chết đi sống lại Chúc – Trịnh tổ 2 người, Tống lão gia khinh thường bĩu môi.

“Nguyệt nhi, đây là các ngươi nội bộ Phượng Hoàng Hội sự tình, gải quyết như nào mấy người này liền tùy ngươi quyết định đi.”

Triệu Tinh Thần tự nhiên cũng sẽ không rảnh để ý mấy này con sâu cái kiến, chỉ tùy ý nói một câu liền dẫn Hàn Phi, Tưởng Bình, Cao Kiệt, Tạ Hiền bốn người ra chỗ khác ngồi nghỉ ngơi chờ đợi.

Trong sân rốt cuộc chỉ còn lại Phương Hoàng Hội 10 vị thành viên.

“Hội trưởng tha mạng....”

“Triệu tiểu thư, xin ngươi! Tha cho ta sư muội, Chúc mỗ xin nhận hết thảy trừng phạt, ngài muốn chém muốn giết, thiên đao vạn quả ta thế nào cũng được, Sảng nhi nàng không có lỗi.”

“Không, sư huynh. Chúng ta có sống cùng sống, có chết cùng chết, ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình.” – Trịnh Sảng cảm động rối tinh rối mù, bây giờ đã là khóc thành lệ nhân.

Nhìn mấy người này diễn xuất, không chỉ Tống Khuyết, những người khác đồng dạng phiền chán.

“Hội trưởng, không biết xử lý ba phản đồ này như nào? Mời ngài cho một lời, chúng ta sẽ động thủ, tránh để làm bẩn ngài tay.” – Lâm Chấn Kiệt mặt đã là đằng đằng sát khí, cầm sẵn kiếm dò hỏi.

Đối với phản đồ, bất kỳ ai, bất kỳ chính ma hai đạo thái độ cũng đều là căm thù tận xương tủy đấy. Vừa rồi cùng một hoàn cảnh, bọn họ cũng sợ chết chứ, nhưng vì gia đình, vì thân nhân, Lâm Chấn Kiệt không thể không lựa chọn đi chết. Mấy thằng này lại vì tư lợi bản thân mặc người khác rơi vào hiểm nguy vậy không được rồi.

Đồng bọn như này tốt nhất là không cần, có giết chết cũng không gì đáng tiếc.

Triệu Minh Nguyệt không tỏ thái độ gì, trầm ngâm một hồi nàng mới lạnh lùng mở miệng:

“Trịnh Sảng, ngươi không có điều gì cần nói với bổn cung sao?”

Không dám ngẩng đầu lên, Trịnh Sảng trong lòng tất cả đều là hổ thẹn. Nhưng qua chuyện như này để thấy được sư huynh chân tình, nàng thấy chết cũng đáng, vì thế đối mặt với Minh Nguyệt câu hỏi chỉ run giọng nói ra hai từ:

“Xin lỗi!”

“Triệu tiểu thư, xin ngươi tha....”

“Im mồm!”

Triệu Minh Nguyệt nhướng mày lạnh lùng cắt ngang Chúc Doãn Minh mở miệng. Sau đó mới quay sang một người nhu hòa hỏi thăm:

“Tống Khuyết, theo ngươi việc này vậy xử lý làm sao?”

Ế!!!

Nghe nàng bất ngờ nói chuyện Tống đại quan nhân cũng hơi ngẩn ngơ, chẳng lẽ mình ý kiến đối với mỹ nữ này lại có giá trị đến vậy.

Nghĩ đến đây tiện nhân này lòng vui rạo rực.

Người vui vẻ tinh thần tự nhiên thư thích, nể mặt đôi nào đó tình yêu đẹp Tống gia rất sảng khoái cho bọn họ một cái Happy ending.

“Phản bội người tự nhiên là ba đao sáu động, giết không cần thương lượng.”

“Tống huynh nói không sai, Hội trưởng, vậy để ta lập tức hành pháp.” – Đã sớm chờ đợi khó nhịn Lâm Chấn Kiệt mấy người nghe thế lập tức khen hay, hai mắt trông chờ nhìn qua Yêu Cơ.

Quỳ phía dưới 3 người dù đã có dự đoán đến kết cục này, nhưng nghe lão ma kia nói đến hùng hồn dứt khoát vậy tất cả cũng đều sắc mặt trắng bệch, tay chân không kìm nổi run lên liên hồi.

“Đã Tống Đường chủ nói như vậy, vậy cứ như....”

“Hội trưởng khoan đã!”

Hỏi ý kiến người đã đưa ra lựa chọn, Minh Nguyệt cũng không làm sao do dự lập tức mở miệng muốn y án thi hành, nhưng bất ngờ lúc này Cơ Dao tiến lên cầu tình.

“Hội trưởng, Trịnh Sảng nàng khi nãy cũng không hề có ý phản bội. Chỉ là đặt trong hoàn cảnh đó, nhiều việc cũng là thân bất do kỷ. Con người ai chẳng có sai lầm, xin nghe ta một lần, tha cho nàng một mạng thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment