Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 167

Đêm nay tiếp theo việc Tống Khuyết vẫn luôn thông qua Tia Chớp quan sát chuyện diễn ra sau đó. Thấy lãi Ngô cùng lãi Từ không phụ mong đợi dẫn đám lửa này thiêu đến Linh Giang Bang trên người hắn mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

Loạn đi, càng loạn càng tốt. Tốt nhất là bận bịu đừng có thời gian đi để ý con tôm nhỏ như Tống bảo bảo ta.

Haizz, vì Đỗ Như Hối người này sắp xếp công việc, Tống gia xem như cũng phải dốc một phen tâm huyết nha.

……

Sáng hôm sau, bình thường dân chúng cũng đều cảm giác được trong thành bầu không khí nặng nề. Dường như trên bầu trời Thanh Hà có một đám vô hình mây đen túc trực, bất cứ lúc nào cũng sẽ trút xuống dưới một trận cuồng phong thịnh nộ.

Đám bách tính khứu giác nhưng là linh mẫn đây. Thấy chuyện không lành nhiều người đã sớm cửa đóng then cài, quyết tâm trốn kỹ trong nhà đề phòng tai bay vạ gió.

Vì thế khi Tống Khuyết vào thành, trên đường cái dòng người thập phần quạnh quẽ, lác đác vài người có việc ra đường cũng chỉ là cắm mặt mà vội vàng chạy đi, không dám dừng lại một khắc nào.

Dẫn theo Hồng ca, Nhiếp Phong 2 người đến Phủ nha, đứng bên ngoài chờ đợi người chạy vào bẩm báo không lâu đã thấy Ngô Diệc mặt ngưng trọng chạy ra.

“A Khuyết ngươi đến rồi, mau theo ta vào. Đêm qua trong thành xảy ra một việc thập phần nghiêm trọng, cũng có liên quan đến ngươi.”

Tống Ảnh đế diễn kỹ không phải thổi, nghe thế hắn trên mặt lập tức tỏ ra vẻ hoang mang:

“Diệc ca, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi vào rồi nói.”

Ngô Diệc để lại một câu liền tiếp tục trầm mặc dẫn bọn hằn 4 người đến gặp Ngô Thiên.

“Bá phụ!”

“Ngô đại nhân!”

Cả đêm không được nghỉ ngơi lão Ngô trông có vẻ mệt mỏi, chỉ ngồi nơi đó xoa trán gật đầu:

“Không cần đa lễ, các ngươi ngồi đi.”

Tự cho mình tìm chỗ ngồi, không màng nước nôi gì Tống đại quan nhân liền gấp gáp hỏi thăm.

“Bá phụ, đêm qua trong thành đã xảy ra chuyện gì?”

“Để a Diệc hắn cho các ngươi giảng.”

Nghe đại bá phân phó, Ngô Diệc lúc này mới đem sự tình đầu đuôi cho mấy người trần thuật. Đợi hiểu biết toàn bộ tình hình, Chung Hồng cùng Nhiếp Phong đều không nhịn được trong lòng kinh hãi.

Hồng ca kinh hãi vì việc quá mức rung động, lão Nhiếp còn là kinh vì thiếu gia nhà mình xuống tay thật hắc, quả thật 1 thạch hạ 3 chim, nhất cử đem kia 3 nhà diệt tận gốc. Linh Giang Bang nếu không phải căn cơ đều tại trong quận, để uẩn thâm hậu, lần này cũng khó mà gượng dậy nổi.

“Huyết Ma Giáo thế lực vậy mà ăn sâu bén rễ đến vậy. Ta hôm qua liền kỳ quặc, làm sao Lỗ Thiên Hùng lão tặc này công lực đột nhiên tăng mạnh như vậy, hoá ra tất cả đều nhờ yêu pháp đạt được. Thật thiếu chút nữa bị đám ma nhân này cho tính kế, may mắn ….”

Tống gia kinh hồn chưa định vuốt ngực, dường như sống sót sau tai nạn như thế.

Ngô Thiên mặt mũi âu sầu thở dài:

“Làm sao không phải đây, nếu lần này không có việc Tống Khuyết ngươi, không biết bọn chúng còn tiếp tục gây ra bao nhiêu tội ác đây. Những ngày này chung quanh thôn trấn không thiếu báo tin người mất tích, đoán chừng đều đã bị bọn ma nhân này âm thầm sát hại cướp đoạt tinh huyết.

Ta cái này Bộ đầu vậy mà một điểm manh mối cũng không tìm ra, thật sự là hổ thẹn với thân quan phục này nha.”

Lão Ngô, ngươi nghĩ lệch, hung thủ còn là nơi khác một đám sơn tặc nha. Tống lão gia âm thầm bĩu môi.

Vốn lần này hắn cũng do dự nên hay không đem Hùng Kê trại đám kia lũ khốn cho thiêu cùng, nhưng nghĩ lại làm thế rất dễ bại lộ ra chính mình nên thôi.

Sau này tìm dịp đem lũ kia diệt vậy, dù sao gốc gác bọn nó còn ở Ưng Giản Sầu, không chạy thoát được Tống gia lòng bàn tay.

“Bá phụ không cần tự trách, chủ yếu là do tặc nhân quá giảo hoạt rồi. Không thấy kể cả người thân cận như Đổng Chính cùng Lâm Bình cũng bị lừa gạt xoay quanh sao.”

Việc này cũng hố lão Ngô không nhẹ, nhưng nói câu công tâm Ngô Thiên vị trí này làm thật sự quá không xong. Nếu không phải hắn là người thân với mình Tống Khuyết khéo đã không ngại hạch tội hắn một phen.

Thật sự là Thanh Hà thành này bầu không khí cũng quá kém rồi, bang phái lộng hành, ác bá giữa đường, giờ lại còn Ma nhân làm tổ. Không cần biết là vì Ngô Thiên hay vì khách quan nguyên nhân, dù sao hắn trách nhiệm là không thiếu được.

Nhìn chung xã hội bây giờ, tại địa phương nào cũng thế. Hoàng Diệp là vậy, bây giờ Thanh Hà, thêm nữa Linh Giang, ngoài kia hẳn còn rất nhiều. Tống gia cũng không muốn quản đám này chuyện phá sự.

“Bá phụ, xảy ra chuyện như thế, vậy không biết của ta hiệp ước đánh cuộc có hay không vấn đề gì?”

“A Khuyết ngươi yên tâm. Chuyện của ngươi sẽ không có gì ngoài ý muốn. Chút nữa ngươi cũng có thể lập tức đi tiếp thu sản nghiệp.”

Nghe hắn hỏi, lão Ngô cũng khó được phát ra từ nội tâm vui mừng thay.

“Chỉ là ngươi cần chuẩn bị tâm lý. Tối qua Mãnh Hổ bang người đã vơ vét hết thảy chạy trốn, Lỗ Thiên Hùng nơi ở ngoại trừ một chút vật dụng bên ngoài, khác tài sản chúng ta không tìm thấy được thứ gì.

Những nơi khác sản nghiệp hẳn sẽ không khác mấy, ngươi không cần chờ mong gì nhiều. Còn nữa là Mãnh Hổ Bang tổng bộ, chỗ này có thể sẽ bị niêm phong rất lâu. Đến bao giờ chính ta cũng không nói rõ ràng được.”

He he, lão Ngô nói chuyện này Tống đại quan nhân liên vui.

Mọi người còn không biết đám ngốc Hổ kia bị hắn hố một phen, cả lũ ngày hôm qua một thân quần áo nhẹ nhàng tung tăng đi du lịch đây. Một phân tiền cũng không lấy tất cả cống hiến cho Tống gia.

Không biết đám ngốc này khi nghe tin có bị tức chết, nhưng dù không chết chờ đợi bọn hắn tương lai cũng sẽ là chuỗi ngày bi kịch.

Tử đạo hữu bất tử bần đạo! Cái này không liên quan đến chuyện riêng tư, đơn thuần do lập trường vấn đề thôi.

Các vị đậu hũ, A Di Đà Phật rồi.

Còn về Mãnh Hổ Bang tổng bộ, tuy có chút đáng tiếc nhưng làm người không thể quá tham lam không phải sao, hơn nữa cuối cùng sẽ vẫn là của hắn Tống Khuyết cũng, không chạy đi đâu.

Nói nữa, ở Tây môn hắn còn đang xây dựng một khu tổng bộ mới cho Thuận Phong tiêu cục đây, cũng không hiếm lạ gì chỗ này.

Đạt được câu trả lời mong muốn, Tống lão gia ở lại hàn huyên cùng lão Ngô thêm một lát liền cáo từ rời đi.

Anh em vội vàng đi sang tên tài sản đây.

…….

Nghênh Phong Các,

Nơi này tầng cao nhất hôm nay bị người bao trọn, Tống Khuyết đang nhàn nhã ngồi uống trà chờ đợi những cái kia sản nghiệp người chủ sự đến báo cáo công việc.

Trước hết đến nơi vẫn là Thuận Phong tiêu cục Quan Hưng cùng mấy người cao tầng, vừa vào cửa lão Quan đã không nhịn được kích động chắp tay bái:

“Lão bản, chúc mừng ngài, Thanh Hà thành 2 đại bang phái một trong bây giờ tất cả đều về ngài sở hữu.”

“Ha ha, Quan thúc không cần khách khí. Các vị cũng mau ngồi đi.”

“Đa tạ lão bản!” - Mấy người cung kính chắp tay, tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống.

“Lão bản, hôm qua người quá đông ta còn không chen vào được, còn không kịp thời chúc mừng, mong ngươi chớ trách.”

“Được rồi Quan thúc, không cần phải để ý những tiểu tiết đó. Sau này ta quản lý một bang phái lớn như thế cũng là tay chân thiếu thốn, còn cần các vị nhiều hơn ra sức mới là.”

Nghe Tống lão gia nói, đi theo Quan Hưng mấy người kích động hỏng rồi. Bọn họ tìm đến nơi nương tựa Tống Khuyết không phải là để cầu một cái tương lai sao, chỉ là không ngờ hạnh phúc lại đến như thế đột nhiên nhanh chóng.

Thật sự là làm người chưa kịp chuẩn bị.

Quan Hưng đối với nhà mình lão bản thâu tóm được như thế thế lực lớn tất nhiên cũng cực kỳ vui vẻ, Thuận Phong sau này có Mãnh Hổ bang ủng hộ tất nhiên sẽ lại một lần nữa phát triển tấn mãnh.

Nghe giọng lão bản còn muốn giao thêm cho mình trọng trách hắn cũng rất cảm động, nhưng nghĩ đến nhà mình tổ nghiệp, lão Quan không cấm được buồn rầu.

“Lão bản, không biết ngài định xử lý như nào Thuận Phong tiêu cục?”

“Ồ, Quan thúc ngươi vẫn muốn tiếp tục quản lý Thuận Phong?”

“Không dối gạt lão bản, thật sự nơi đó là tâm huyết phụ thân ta để lại, nghĩ đến có ngày không được làm cho Thuận Phong nữa ta cũng thật sự không nỡ.”

Dù biết mình chuyển sang Mãnh Hổ bang tất nhiên là càng tốt, nhưng nghĩ đến gia nghiệp, Quan Hưng còn là thành thật nói ra.

“Ha ha, Quan thúc không muốn đi vậy tiếp tục ở lại Thuận Phong không sao. Dù sao ta cũng không định sát nhập nó vào Mãnh Hổ bang, sau này Thuận Phong tiêu cục vẫn sẽ độc lập vận hành, Quan thúc ngươi vậy tiếp tục thay ta quản lý nó được rồi.”

Tống Khuyết cũng sẽ không cùng mọi người nói lão Quan quyết định này thập phần sáng suốt. Những người khác chỉ cảm thấy so với nhỏ yếu Thuận Phong bây giờ, Mãnh Hổ Bang thế lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng thật ra không biết trong lòng Tống lão gia, bang phái cái gì cũng là có giới hạn tính đấy. Hắn đời này đặt mục tiêu chủ yếu chính là kinh thương, bang phái chỉ là phụ trợ phục vụ mà thôi.

Bằng vào trong đầu hắn quá nhiều kiến thức hiện đại, bỏ lỡ kinh thương cái đầu này phát tài chi đạo mới là thiên đại lãng phí đây.

Nhưng tất nhiên, sau này Thuận Phong phát triển vượt bậc, bằng trình độ lão Quan là sẽ không thể tiếp tục quản lý đấy, nhưng giai đoạn này giao cho hắn trông nom Tống Khuyết cũng khá là yên tâm. Vì vậy không chút do dự chấp nhận của hắn yêu cầu.

“Đa tạ lão bản.” - Quan Hưng mừng rỡ nói, được tiếp tục giữ lại Thuận Phong. Hơn nữa có Mãnh Hổ phía sau trợ lực, hắn có niềm tin đem tấm này chiêu bài phát dương quang đại, sau này cũng có thể nở mày nở mặt với liệt tổ liệt tông.

Nhìn xung quanh một nhóm Thuận Phong cao tầng nhấp nhổm không yên, Tống Khuyết cười:

“Các ngươi cũng không cần lo lắng, chút nữa cùng ta bên cạnh vị này Nhiếp Phong huynh đệ đăng ký, nếu ai muốn chuyển sang Mãnh Hổ Bang phát triển cứ yên tâm đề đạt. Giai đoạn này ta đang là nhất cần nhân tài, cần những người tin được như chư vị giúp đỡ.”

“Đa tạ lão bản!”.... “Đa tạ lão bản!”

Một đám tiêu sư hưng phấn mặt đỏ bừng chắp tay, mọi người lúc này mới thỏa thuê mãn nguyện bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment