Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 117

Thanh Hà thành Tây môn, buổi sáng sớm.

Cửa thành vừa mở cửa, bên trong một đoàn dài xe ngựa liền chầm chậm lăn bánh rời thành. Dẫn đầu chính là Tống Khuyết, Quan Hưng mấy người.

Chỉ thấy đoàn xe khá có quy mô, gồm hơn 10 xe hàng nối đuôi nhau, bên trên chất đầy các loại vật tư mà nếu đám thương gia Hoàng Diệp trấn nhìn thấy sẽ cực kỳ hứng thú.

Trên đỉnh đầu mỗi xe đều gắn một lá cờ nền trắng, ở trên có in hình logo một nhân vật lốc xoáy màu xanh ngộ nghĩnh kèm theo dòng chữ:

“Thuận Phong chuyển phát, nhanh như một cơn gió!”

Những thứ quái dị này tất nhiên người nơi này nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, tất cả chỉ là Tống đại quan nhân ác thú vị bắt thêm vào.

Làm vậy cũng không phải hắn quá rảnh háng, tuy tiền thân đối với kinh doanh chi đạo không mấy tinh thông nhưng làm người từng trải hắn rất rõ ràng logo thương hiệu đối với một công ty tầm quan trọng.

Vì thế Tống Khuyết không ngại ngùng yêu cầu Quan Hưng mấy người tìm họa gia thiết kế theo ý mình cờ hiệu in logo và sologan như bây giờ.

Nhìn qua rất quái dị, nhưng rất thu hút người tròng mắt không phải? Có thể gây chú ý, để người nhớ tên ngươi là thành công rồi. Sư tổ ngành Marketing Tống mỗ mỗ đắc ý dào dặt nhìn xung quanh mấy người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhà mình mới lá cờ.

.....

Lần này vận tiêu tính cả Tống lão gia hắn liền có 20 người, Tống Khuyết gia 4 người cùng La ma tử, Thạch Đầu 2 người, còn lại 14 người tất cả thuộc về Thuận Phong.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng đám tiêu sư gặp mặt, Quan Hưng hiện đang cho bọn họ giới thiệu về vị này mới lão bản.

“Lão bản, đây là lão Trương, Trương Lâm, là tiêu sư có kinh nghiệm nhất tiêu cục chúng ta. Đã gắn bó cùng Thuận Phong hơn 20 năm, kinh nghiệm làm việc phong phú.

Còn người trẻ này là Khương Hằng, tiểu Khương là bằng hữu thân thiết của Quan Bình, làm người rất trượng nghĩa, trước đây ta cũng phải mất khá lớn thời gian mới đem người mời về được. Còn mấy vị này là......”

Tống Khuyết cười ấm áp nhất nhất cùng mỗi người chào hỏi, đôi khi còn ân cần hỏi han đồng chí có gì khó khăn, vỗ vai động viên cố gắng làm việc. Nếu có người xuyên việt qua đây nhìn thấy tất nhiên quen mắt cực kỳ.

Này không giống các vị lãnh đạo về địa phương thân dân sao, lão Tống hiện học hiện làm cũng giống mô giống dạng, phái đoàn mười phần.

Đám kia tiêu sư không biết tâm lý nghĩ thế nào, nhưng bề ngoài thể hiện ra thì chuẩn cmnr. Tất cả đều khách khí cảm động với sự quan tâm của lão bản, cung kính hô một tiếng “Tống gia”, “Lão bản” có thể lớn giọng thuận miệng cực kỳ.

Ai dám có thái độ sao?

Không nói đây là mình lão bản, khách khí cũng là nên. Chỉ nhìn gương Đổng Thái đi, bị ép bán nhà bán cửa bồi thường không nói, bây giờ còn không biết đi nơi nào đào quặng hay làm trai bao tại các thanh lâu đây.

Nghĩ đến khoản nợ cả vạn lượng bạc trên đầu rơi xuống, cả đám trong lòng ác hàn, lưng cũng không tự giác cúi xuống thêm một phần.

“Các vị không cần khách khí như thế, đều là nhà mình huynh đệ về sau thoải mái một chút. Bây giờ tiêu cục bắt đầu làm ăn ổn định. Sau này càng là sẽ có cuồn cuộn đơn hàng, mọi người cố gắng một chút, ta sẽ không keo kiệt trích phần trăm cho mọi người chia hoa hồng.”

“Đa tạ lão bản!” – Mười mấy người đồng thanh hô tô.

Chả mấy khi được làm lãnh đạo, nhìn một đám tiểu đệ khí thế phi phàm nghe mình như thiên lôi sai đâu đánh đó, Tống gia trong lòng sảng khoái cực kỳ. Thảo nào mọi người đua nhau kết bang lập hội, làm nhân thượng nhận cảm giác chính là không giống nhau sao.

Mặt ngoài vẫn là một bộ ấm áp tươi cười Tống Khuyết vỗ vỗ vai bên cạnh mình người trẻ tuổi Khương Hằng, cùng hắn và trung niên nhân Trương Lâm động viên:

“Khương Hằng, Trương thúc. Sau này ta ít có thời gian quan tâm đến bên này, còn phải nhờ 2 người giúp đỡ nhiều hơn.”

“Lão bản yên tâm, ta vốn coi Thuận Phong như là nhà mình.” – Khương Hằng sảng khoái đáp ứng.

“Lão bản ngài gọi ta lão Trương là được, ta sẽ cố hết sức mình!”

Nghe 2 người cam đoan, Tống lão gia hài lòng gật đầu:

“Hai vị những ngày này cùng Quan thúc vất vả một chút. Sau này chúng ta chiêu mộ thêm nhân thủ sẽ đỡ hơn.”

“Không có việc gì lão bản, chúng ta vất vả đã quen!”

.....

Cùng mấy người nói chuyện trong chốc lát, Tống Khuyết mới giục ngựa tiến lên mấy bước cùng Quan Hưng đi song song, cùng hắn thương lượng mấy việc.

Chỉ vào một bên cưỡi Hắc Long Mã cao lớn như thiết tháp Hùng Bá, Tống lão bản mở miệng:

“Quan thúc, đây là Hùng Bá, vũ lực hơn người. Ngày sau ta không có mặt, gặp chuyện gì khó khăn cứ giao cho hắn.”

“Hùng thiếu!”... “Quan thúc!”

Nhìn một thân thể phách, tướng mạo dọa người Hùng Bá. Khôn cần làm gì khác, chỉ giơ lên trên tay hắn một đôi mấy trăm cân búa lớn, mọi người đã sớm cho hắn dán mác không dễ chọc. Sau này có tiểu tử này đi theo, Quan Hưng cũng yên lòng mấy phần.

“Hùng Bá, trước theo Quan thúc làm việc một thời gian. Đợi nhân thủ dư dả ta sẽ tìm người thay thế ngươi.”

“Rõ, thiếu gia!”

Hùng Bá ồm ồm đáp, lại tiếp tục ngồi trên ngựa cầm búa theo chùy pháp sáo lộ vung vẩy. Hắn người này học dốt, nhưng chăm chỉ luyện võ thì ở đây Tống gia có thể khẳng định không ai bì nổi. Quả thật si mê đến quên ngủ, ăn thì không được. Ăn mới là ưu tiên số một của ngốc Hùng.

.......

Đoàn xe tiếp tục chậm rãi tiến lên, trên đường Quan Hưng lớn tiếng cho mọi người giảng giải những kinh nghiệm và cần lưu ý khi đi tiêu.

Đợi bắt đầu vào dãy Hoàng Liên Sơn, không khí đoàn người cũng dần dần trở nên ngưng trọng.

Hôm nay Tia Chớp vẫn bay trên đầu, nhưng không có phân hồn để cộng sinh, nó cũng chỉ có thể thực hiện Tống đại quan nhân những chỉ lệnh dễ hiểu, việc quan sát tặc nhân vẫn là cần mọi người chú ý nhiều hơn.

Bất chợt, Tống Khuyết nghiêng đầu nhìn về trước đó không xa, mọi người thấy hắn động tác cũng dồn dập nghi hoặc chú ý về hướng đó.

Không ra một lát, 3 kẻ ăn mặc lôi thôi, trên tay cầm cương đao từ sau đó bụi cây loạt xoạt nhảy ra quát lớn:

“Các ngươi là người nào?”

Mấy kẻ lang thang ô hợp nhìn đội hình bọn hắn bên này đã sớm chạy, dám nhảy ra chặn đường những người này hẳn phải có chút thế lực. Quan Hưng lão đạo giục ngựa tiến lên chắp tay:

“Tại hạ Thuận Phong tiêu cục Tiêu đầu Quan Hưng, đây là chúng ta lão bản. Không biết vài vị là?”

Thuận Phong tiêu cục, nhìn cờ phướn treo trên nóc xe mấy người quái lạ không chừng.

Thật sự Quan Hưng đã lâu chưa đi tiêu qua đây, bọn này đã sớm đối với Thuận Phong không có ấn tượng. Hẳn là một đám tân nhân thôi, tiện đà lớn tiếng nói:

“Chúng ta làm việc cho Kha lão đại. Kha lão đại chiếm cứ một dãy này, các ngươi muốn đi qua cần đem tiền mãi lộ nộp lên.”

Nhìn Tống Khuyết không thấy tỏ thái độ, lão Quan đứng ra hỏi:

“Không biết tiền phí là bao nhiêu?”

Mấy thằng kia sơn tặc chụm đầu vào nhau thì thầm chốc lát rồi một người đứng ra:

“30 lượng một xe, chúng ta có thể bảo đảm các ngươi yên ổn đi qua đoạn đường này.”

30 lượng?

Một đường còn mấy ổ phỉ, chỗ nào cũng thế này mấy người cũng đừng làm ăn, chú định là thua lỗ.

Thầm nghĩ bọn này đoán chắc nhìn mình người mới muốn bắt chẹt, lão Quan khó chịu quát:

“Các ngươi không cần quá đáng, ta bao nhiêu năm đi tiêu ở đâu ra có mức phí này? Cùng lắm đại gia nhất phách lưỡng tán, ta đánh xe quay về chính là.”

“Ha ha ha....”

Mấy thằng kia phá lên cười đắc ý.

“Không nộp vậy các ngươi tất cả thứ này hôm nay phải để lại đây.”

Lúc này phía trên mai phục cung tiễn thủ dồn dập từ sau chỗ ẩn nấp thò đầu ra cài tên giương cung nhắm về phía bọn họ.

Đưa tay cản lại còn muốn nói thêm Quan Hưng, Tống Khuyết lạnh lùng cầm lên đang đeo trên hông Ô Vân Ngân Dực Cung, đối với Hùng Bá quát:

“Hùng Bá, lên bắt 3 người đó lại cho ta!”

Hắn trên tay không nhàn rỗi, nhắm ngay phía trên đám cung tiễn thủ liên xạ mấy mũi tên phủ đầu.

Tống lão gia hôm nay không muốn đại khai sát giới, hắn mục đích chỉ là chấn nhiếp đám này tặc nhân nên những mũi tên chỉ sát qua da đầu mấy cung tiễn thủ kia bay qua, cắm vào đằng sau bọn họ cự thạch, cây cối.

“Ầm...”... “ầm...”... “ầm....”....

Liên tiếp tiếng nổ mạnh vang lên, sau đầu đám cung tiễn thủ chỗ che chắn hết thảy bị Tống Khuyết mũi tên khoan sâu vào trong, đục ra những lỗ sâu to lớn, mảnh đá, gỗ vụn bắn tung tóe làm bọn này quá sợ hãi,tất cả đem trên tay đồ vứt bỏ cúi đầu xuống đất chôn người thật kỹ.

Một hồi lâu sau cũng chưa có ai dám ngoi đầu lên quan sát, lúc này Hùng Bá cũng đã đi mà quay về, 3 đứa ngứa mồm khi nãy bị hắn như bao tải vậy ném lăn lóc đến trước mặt Tống lão gia.

Chỉ là mấy thằng ma cà bông thôi, đối phó với bọn này chỉ là một bữa ăn sáng. Hùng Bá còn chưa thèm đem đôi búa mới ra dùng thử đây.

“Gia, tiểu nhân có mắt không tròng, ngài tha cho tiểu nhân đi!”

“Gia gia tha mạng!” “Ta ở nhà trên còn.......”

Mấy tên lưu manh vì mạng sống cũng là không tiếc bất cứ giá nào, đấm chân đấm ngực tát mặt giả ra một bộ đáng thương biết sai thành tâm nhận tội.

Vốn không muốn giết người Tống gia cũng lười cùng bọn hắn nói nhiều, quát lớn:

“Im mồm!”

“Phía trên kia mấy người xuống đây, đừng để ta phải lên đi tìm. Yên tâm hôm nay ta không giết các ngươi!”

Có lẽ mấy mũi tên của Tống Khuyết đã dọa bọn hắn phá đảm, biết đối phương muốn giết mình đám người mình tuyệt đối không trốn qua được kiếp vừa rồi. Cung tiễn thủ mấy người nhìn nhau rồi xanh mặt cẩn thận từ dưới đất chui ra, lồm cồm bò xuống.
Bình Luận (0)
Comment