Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 57 - Cơ Duyên Ngẫu Nhiên Xảy Ra (2)

Theo lẽ thường mà nói, cho dù lúc này pháp trận dừng lại, cũng chỉ có thể coi là Lý Phàm xui xẻo, không liên quan gì tới Hà Chính Hạo.

Nhưng nghĩ tới ý chí khủng bố mà kiên định của Lý Phàm, sắc mặt Hà Chính Hạo lại biến ảo một hồi.

“Thôi vậy, thôi vậy. Coi như là đánh cuộc sau này tiểu tử này sẽ có thành tựu bất phàm!”

Dứt lời, Hà Chính Hạo lấy tay bấm quyết, từng món vật phẩm từ trong nhẫn trữ vật của hắn bay ra, biến mất ở sâu trong biển mây.

“May mắn là lần nào ta cũng lặng lẽ giữ lại cho mình một phần mấy nguyên liệu này...” Hà Chính Hạo đau lòng nhìn nhẫn trữ vật trống không gần một nửa mà lẩm bẩm.

...

Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng biển mây cuồn cuộn cũng bình tĩnh lại.

Mây trắng nhảy nhót, vây quanh đưa Lý Phàm về đỉnh núi.

Thần thức đảo qua, thấy trong cơ thể Lý Phàm đã không còn chướng khí, cuối cùng Hà Chính Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chúc mừng tiểu hữu! Từ giờ trở đi gông cùm xiềng xích biến mất, có hy vọng trường sinh!” Hà Chính Hạo nhiệt tình nói.

Cảm giác tình trạng thân thể tốt hơn bao giờ hết, Lý Phàm vẫn đang thích ứng với thân thể hoàn toàn mới của mình.

Giờ phút này nhìn thấy thái độ của Hà tiên sư đột ngột thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.

Tuy rằng đã loại trừ Tiên Phàm Chướng trong cơ thể, nhưng dù sao còn chưa chính thức tu hành, chung quy chỉ là một người phàm.

Tại sao hắn lại khách sáo với mình như vậy?

Lý Phàm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo ngầm hiểu, nói cho Lý Phàm biết chuyện hắn đã ở trong linh trì tịnh thể ước chừng mười một ngày.

“Cái gì? Ta đã ở bên trong lâu như vậy sao?”

Lý Phàm lúc này thật sự có chút giật mình.

“Đúng vậy, tiểu hữu không biết đó thôi, nguyên liệu của trận pháp này đã sớm cạn kiệt. Ta phải bỏ vốn gốc, lại vì tiểu hữu mà tăng thêm một phần...” Hà Chính Hạo tranh công cho mình.

Lý Phàm lúc này chấn động không thôi.

Không phải bởi vì Hà Chính Hạo “vô tư kính dâng”, mà là bởi vì hắn phát hiện ‘Hoàn Chân’ trên bảng của mình đã có thêm một môn công pháp.

Không phải là “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” mà Lý Phàm vẫn luôn tu hành lúc trước.

Mà là Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú.

Sau khi loại bỏ chướng khí trong cơ thể, bảng điều khiển của Lý Phàm đã xảy ra thay đổi cực lớn.

Họ tên: Lý Phàm

Cảnh giới: Người phàm

Tuổi sinh lý: 42/120↑

Tuổi tâm lý: 505/2053↑

Tiến độ nạp năng lượng hóa hư: 121%

Tiến độ nạp năng lượng mức neo: 51%

Số lượng điểm neo hiện tại: 1

Vật phẩm ràng buộc: ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’, Thái Diễn Chu, Dừng Bước Tàn Bia (hư hỏng)

Công pháp: Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú

Giới hạn cao nhất của tuổi sinh lý đã đột phá một trăm đại quan, hơn nữa tạm thời còn có xu thế không ngừng tăng lên.

Càng làm cho Lý Phàm cảm thấy kinh ngạc chính là giới hạn cao nhất của tuổi tâm lý lại gần như tăng gấp đôi, đạt tới hơn hai ngàn năm!

Chỉ dựa vào linh trì tịnh thể, căn bản không có khả năng đạt hiệu quả như thế.

Là bởi vì ‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’ xuất hiện một cách khó hiểu sao...

Đối với việc vì sao Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú biến thành Luyện Tâm Chú, Lý Phàm cũng không hiểu ra sao.

Hắn ở trong Tịnh Thể Trì, bởi vì không thể chịu đựng được loại đau đớn kịch liệt này, gần như hoàn toàn mất đi ý thức.

Không rõ sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà giờ phút này cũng không phải lúc cẩn thận xem xét, Lý Phàm ổn định tinh thần, chắp tay nói với Hà Chính Hạo: “Ân của tiên sư, ta không dám quên. Ngày khác tất có hậu báo.”

Hà Chính Hạo chỉ chờ những lời này của Lý Phàm, vì thế ngữ khí càng thêm thân thiện: “Tiểu hữu nói gì vậy, tiên đạo gian nan, ta cũng chỉ nếu có thể giúp thì cố gắng hết sức giúp một phen mà thôi.”

Hắn móc ra một quyển sách đưa cho Lý Phàm: “Sau khi loại trừ chướng khí chính là lúc cảm nhận linh khí thiên địa, dẫn khí nhập thể. Nếu có thể ngưng luyện ra tia linh khí thứ nhất ở trong cơ thể, điều đó có nghĩa là tiến vào Luyện Khí kỳ, lúc này có thể chính thức được xưng là tu tiên giả. Quyển ‘Ngũ Linh Cảm Khí Pháp’ này, chính là kinh nghiệm tổng kết về cảm nhận linh khí của tiền nhân, ngươi phải nghiên cứu kỹ.”

Sau đó hắn lại lấy ra một linh phù hình vuông, trịnh trọng giao cho Lý Phàm: “Đây là Ly Trần phù, trước khi dẫn khí nhập thể, ngươi cần mang theo bên người.”

Nhìn thấy Lý Phàm cất kỹ hai thứ này, Hà Chính Hạo mới giải thích: “Tuy rằng ngươi đã loại trừ chướng khí, nhưng cũng không phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Ngươi còn sống trong thế tục, mỗi ngày cần tiếp xúc với người phàm, thời gian lâu dài, khó tránh khỏi sẽ nhiễm chướng khí một lần nữa. Ly Trần phù này có thể giúp ngươi ngăn cách chướng khí quấy nhiễu, nhưng khó có thể duy trì liên tục, chỉ có thể duy trì chừng năm năm.”

Nhưng với thiên tư của tiểu hữu, trong vòng năm năm đột phá tới Luyện Khí kỳ chắc chắn không phải việc khó.” Hà Chính Hạo mỉm cười nói.

“Sau khi đột phá tới Luyện Khí kỳ, có thể tới đảo tìm ta, tới lúc đó ta sẽ dẫn ngươi tới đảo Vạn Tiên, nơi Vạn Tiên Minh của chúng ta đóng quân trong biển mây này. Sau khi tới đảo ngươi có thể chọn công pháp tương ứng, tiếp tục tu hành.”

Hà Chính Hạo nói chi tiết một vài thứ cần chú ý trong quá trình dẫn khí nhập thể cho Lý Phàm.

Lý Phàm cũng khắc ghi trong đầu.

Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Lý Phàm cũng thức thời cáo từ rời đi.

“Hy vọng lần này có thể có thu hoạch.”

Nhìn bóng lưng Lý Phàm đi xa, Hà Chính Hạo lẩm bẩm.

Sau đó Hà Chính Hạo đánh giá ngọn núi dưới chân, lắc đầu nói: “Tiềm lực đã hết, tới lúc đổi ngọn núi rồi.”

Dứt lời, hắn phi thân đi tới trên biển mây, tay áo vung lên thu hết tầng mây cuồn cuộn vào trong tay áo.

Nhìn về phía dãy núi liên miên phía dưới, Hà Chính Hạo chọn ngọn núi sẽ mọc cao nhất trong trăm năm tới.

Bình Luận (0)
Comment