Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 41 - Thiên Địa Có Phong Tai

Vô số đám mây đen không biết từ nơi nào xuất hiện, hết tầng này đến tầng khác, như thể vô tận, ép xuống phía dưới.

Trong giây lát, đất trời trở nên đen kịt một màu.

Những đám mây đen dày đặc dường như rất gần và trong tầm tay.

Mây đen dường như đang nổi lên thứ gì, đảo Lưu Ly rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi.

Sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ.

“Bùm!”

Một tiếng sét vang dội vang lên bên tai Lý Phàm.

Bùm bùm bùm!

Một âm thanh lớn như sấm vang lên từ mọi hướng cùng một lúc, liên miên bất tuyệt.

Như một bản hòa âm không có kết thúc, không ngừng vang vọng giữa đất trời.

Lý Phàm cảm thấy đầu mình choáng váng giữa âm thanh cực lớn này, mắt nổ đom đóm, ngực như bị một tảng đá lớn đè ép xuống, khó mà hô hấp. Dùng tay sờ một cái, mũi liền chảy ra máu tươi.

Lý Phàm có chút kinh hãi, đang định chạy vào nhà trốn, đột nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung chuyển dữ dội.

Khi trời đất quay cuồng, Lý Phàm nhanh chóng mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Như thể bị vật gì đó va chạm liên tục, mặt đất không ngừng rung chuyển.

Lý Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm màn khiến hắn gần như đình trệ hô hấp.

Một bức tường nước không rõ độ cao chắn toàn bộ tầm nhìn, bị cuống phong cuốn đi, dùng sức mạnh áp đảo, từ trên cao ép xuống, nghiền ép về phía đảo Lưu Ly!

Những con sóng khổng lồ sắp ập xuống trong chớp mắt, chôn vùi mọi sự sống bên dưới.

Lý Phàm theo bản năng giơ tay lên che chắn.

“Bùm!”

Sóng lớn đập bên trên màn ánh sáng màu xanh lam.

Trận màn sáng vặn vẹo, như thể muốn vỡ vụn ra.

Nhưng sau một đợt ánh sáng xanh lam bùng nổ, màn sáng đã trở lại bình thường.

Giống như những nham thạch trên bờ biểm, sừng sững trong sóng lớn không ngã.

Nó không thể nuốt chửng đảo Lưu Ly, như thể đã chọc giận biển cả.

Những đợt sóng lớn nối tiếp nhau ập đến.

Đảo Lưu Ly thực sự giống như một cây non đung đưa trước gió mưa, tưởng chừng như có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.

Có nhiều khoảnh khắc đảo Lưu Ly như bị biển nhấn chìm hoàn toàn.

Lý Phàm gần như cảm thấy cuộc đời này sắp kết thúc.

Cũng may là đại trận hộ đảo này đáng tin cậy hơn dự kiến, nó vẫn tồn tại mà không bị phá vỡ.

Những con sóng khổng lồ đánh vào bầu trời và không bao giờ dừng lại.

Cảnh tượng giống như ngày tận thế này cũng khiến Lý Phàm gần như thất thần.

Không biết phải mất bao lâu thì sóng mới dần dần dịu xuống,

Nhưng nó cũng nhẹ nhàng mà thôi.

Nạn bão đến cấp tốc, đi chậm chạp.

Trong mưa gió, khó phân ngày đêm.

Lý Phàm cảm giác cũng phải hai ba ngày sau, trận nạn bão này rốt cục mới rút đi.

“Khấu tạ tiên sư!”

Những cư dân trên đảo may mắn còn sống sót quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Lý Phàm nhận được một tin tức khiến hắn càng chấn động hơn trong bối cảnh người dân trên đảo đang thảo luận.

Nạn bão mà đảo Lưu Ly trải qua lần này vẫn còn tương đối nhỏ.

Nạn bão mười lăm năm trước còn mạnh hơn thời điểm này gấp mấy lần.

Khi đó, đại trận hộ đảo khó có thể duy trì được và buộc phải giảm phạm vi bảo vệ.

Vì vậy, sau nạn bão đó, tất cả những nơi không thể được đại trận hộ đảo bảo vệ đều bị nạn bão cắt đứt.

Diện tích đảo Lưu Ly cũng chỉ bằng một phần ba diện tích ban đầu.

Hơn mười năm sau nạn bão qua đi, đảo Lưu Ly thu nạp nạn dân, và từ từ khôi phục nguyên khí.

“Nạn bão, hóa ra đây chính là nạn bão…”

Trong lòng Lý Phàm không ngừng chấn động.

Uy thế thiên địa, vậy mà lại kinh khủng như vậy!

Mấy ngày sau nạn bão, toàn thể cư dân trên đảo Lưu Ly đều nhận được chỉ thị, yêu cầu mỗi nhà mỗi hộ phải điều tra kỹ xem đại trận hộ đảo có bị tổn hại hay không.

Phương thức điều tra rất đơn giản, phủ Lưu Ly sẽ gửi một linh phù, chỉ cần treo linh phù trong nhà mấy ngày đêm, quan sát xem có ánh sáng đỏ toát ra hay không là được.

Về phần các ngóc ngách hẻo lánh khác trong đảo thì đã có người chuyên môn chịu trách nhiệm.

“Đại trận hộ đảo có ba mươi sáu vạn bảy ngàn tám trăm tiết điểm, cẩn phải bảo đảm cho mỗi tiết điểm đều không có điều bất thường nào.” Dưới ý chí của tiên sư, cũng là vì sự an toàn sinh mệnh của bản thân, tất cả sự vật bên trong đảo Lưu Ly đều bị tạm dừng, ưu tiên việc giữ gìn đại trận hộ đảo.

Trước đây tiên sư sẽ chủ tì công việc kiểm tra sửa chữa đại trận, nhưng mà lần này nghe nói linh thạch duy trì vận chuyển đại trận sắp hết sạch rồi, cho nên tiên sư trở về đảo Vạn Tiên để lấy linh thạch.

Lý Phàm lấy được linh phù.

Hắn treo linh phù ở trong nhà, cẩn thận cảm ứng thì có thể mơ hồ nhận thấy được một luồng dao động vô hình khuếch tán ra từ trên nó.

Sau khi khuếch trương ra ngoài được một đoạn thì giống như gặp phải chướng ngại vật gì đó, lại vòng trở lại.

Theo dao động quay về, linh phù sáng lên hào quang màu lam.

Sau vài hơi thở, lam quang dập tắt.

Dao động lại tiếp tục được sinh ra.

Vòng đi vòng lại.

“Đại trận tự kiểm tra, lấy ba trăm sáu mươi lần linh phù lóe lên làm một vòng tuần hoàn nhỏ, lại lấy ba trăm sáu mươi lần tuần hoàn nhỏ tạo thành một vòng tuần hoàn lớn. Chỉ cần trong một tuần hoàn lớn không có ánh sáng đỏ toát ra thì chứng tỏ đại trận không có việc gì.” Trong đầu Lý Phàm nhớ lại lời đối phương dặn dò lúc nhận linh phù.

“Đại trận hộ đảo khổng lồ như thế nhưng lại rất tinh tế, thật sự khó có thể tưởng tượng ra nó được xây dựng nên như thế nào.”

“Nghe nói đảo Vạn Tiên chính là nơi tụ tập của phần lớn tu tiên giả trong vùng biển Tùng Vân. Thần bí dị thường, ngay cả Triệu quản sự cũng không quá hiểu rõ về nó.”

“Chỉ biết là nếu như người phàm trên đảo có thể tẩy sạch chướng khí trên người, dẫn khí nhập thể thì sẽ có tiên sư giáng xuống, đưa đến đảo Vạn Tiên.”

“Xem ra, mục tiêu đời này của ta chính là ở đây.”

Có điều mọi thứ phải đi từ từ chậm rãi từng bước một, đầu tiên là phải lấy được danh ngạch đội tàu ra biển, từ đó có được cơ hội tiến vào trong linh trì tịnh thể.

Bình Luận (0)
Comment