Tà Minh Chi Giới

Chương 56

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân khoát tay nói: "Các ngươi quá lời rồi."
"Mộc cô nương ở trong vùng tịnh thổ này, lĩnh ngộ được cái gì không?" Dịch Tâm mỉm cười chầm chậm đi dạo.
Mộc Thủy Vân theo bước tiến của hắn, thấy bốn phía tất cả đều là khói tiên mờ ảo, giống như lập tức tiêu thất, trong lòng cảm khái: "Vùng tịnh thổ này là một nơi tĩnh dật, ở đây, bỏ đi thế tục buồn phiền, tâm ngộ Phật. Đáng tiếc, ta chung quy chỉ là một phàm nhân, không thể hoàn toàn lĩnh hội ngụ ý của Phật tổ. Phương trượng có thể chỉ ra sai lầm của ta sao?"
"Ngươi có tục sự quấn quanh, lông mày của ngươi đều là lơ đãng nhăn lại hay là chính ngươi cũng chưa phát hiện? Làm người đứng xem, ta xem rõ rõ ràng ràng." Dịch Tâm dừng lại bước tiến, lẳng lặng nhìn mây đen giữa mày Mộc Thủy Vân.
Chu Vũ Nhi hình như cũng phát hiện đầu mối, Mộc Thủy Vân thoạt nhìn nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng cũng không phải vậy, mạt sầu vận kia trên mi tâm, tuy rằng không dễ phát hiện, nhưng Dịch Tâm vừa đề tỉnh, nàng liền cẩn thận nhìn xem, quả thật là giống như phương trượng đã nói, Mộc Thủy Vân có ưu sầu.
Mộc Thủy Vân lắc đầu nói: "Thế nhân đều sẽ có buồn phiền."
"Có thể buồn phiền, nhưng chưa chắc sẽ vĩnh viễn dây dưa một người. Mộc cô nương ở vùng tịnh thổ này tu luyện, đã ba ngày có thừa, chẳng lẽ ngươi còn không giải được tơ rối ở trong lòng sao?" Dịch Tâm chăm chú nhìn nàng nhưng âm thầm thở dài, nàng chung quy không phải Thanh Linh.
Nếu là Thanh Linh, nàng ấy dùng tâm niệm cứng cỏi đi tu luyện, sẽ không vì những tục sự này mà ưu phiền, bởi vì những điều đó vốn là dư thừa, hơn nữa cân nhắc quá nhiều, ảnh hưởng tu vi, đình trệ cảnh giới.
Mộc Thủy Vân từ trong mắt Dịch Tâm nhìn ra được một tia hoài niệm cùng thất lạc, chẳng lẽ mình không có lĩnh ngộ Phật pháp, khiến hắn thất vọng rồi sao? Nàng phát hiện Dịch Tâm này đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, lại như xuyên thấu qua dung nhan cùng nhãn thần của nàng, quan sát một người khác.
Ý nghĩ này nhất thời làm Mộc Thủy Vân cả kinh, đau đớn sau lưng mơ hồ âm ỉ, xảy ra chuyện gì? Vết thương sau lưng đã sớm lành rồi mà, đáng lẽ phải không có lưu lại di chứng gì mới đúng chứ.
Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân đem ánh mắt chuyển sang Chu Vũ Nhi, muốn nói điều gì lại ngừng.
Chu Vũ Nhi nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, hỏi: "Sao vậy Mộc cô nương? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Mộc Thủy Vân suy nghĩ nửa khắc, nhưng lắc lắc đầu, kỳ thật nàng là muốn nhờ Chu Vũ Nhi nhìn xem lưng nàng, bởi vì lần trước ở núi Tiêu Dao, Tử Vân Trúc cũng từng nói sau lưng nàng có hình thù gì đó, nàng lại không nhìn thấy, lúc này mới nổi lên lòng hiếu kỳ nhưng Dịch Tâm đang ở đây, nàng cũng không nói ra được a.
Ánh mắt Dịch Tâm vẫn qua lại trên người Mộc Thủy Vân và Chu Vũ Nhi, hiểu rõ: "Ta muốn tiếp tục đả toạ, ban nãy chưa hoàn thành xong, ta về trước. Các ngươi đói bụng, thì hãy đi phạn xá dùng cơm chay đi."
Ngược lại làm Mộc Thủy Vân có chút cảm khái, Dịch Tâm quả thật rất thông minh.
Một trận gió thanh lương đi xa, Dịch Tâm đã không thấy bóng dáng.
Chu Vũ Nhi ôn nhu cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nói mấy lời thân mật gì đó với ta, khiến cho Dịch Tâm phương trượng thấy không tiện phải rời đi."
"Không phải, ta chỉ muốn xin ngươi giúp ta xem lưng một chút, ta cảm thấy rất nhói." Mộc Thủy Vân vừa nói vừa ngồi xuống, mềm nhẹ cởi áo, sam tử trắng thuần liền ung dung thốn đi.
Tim Chu Vũ Nhi bỗng dưng đập nhanh hơn, nhưng cũng tiến lên phía trước nhìn lưng nàng, nàng vừa nhìn liền kinh sợ đến mức nàng muốn hét lên.
Gắt gao che miệng mới nhịn xuống không hét lên, Chu Vũ Nhi không thể tin tưởng nhìn tấm lưng trắng như tuyết trước mắt, tảng lớn màu đỏ kia suýt chút nữa lung lay mắt nàng.
Da thịt trắng sáng như tuyết dưới ánh mặt trời càng thêm long lanh thuần khiết, dưới hai vai mảnh mai của nữ tử, là một đoá hoa khép kín, màu đỏ sặc sỡ tập quyển toàn bộ tuyết bối, rễ cây thật dài kéo dài tới dưới eo nhỏ.
Tình cảnh này làm Chu Vũ Nhi sinh ra kích động muốn nhìn rõ toàn bộ đoá hoa, tâm tư trằn trọc, ngón tay đã đụng tới bên hông Mộc Thủy Vân, ra vẻ muốn cởi quần của nàng tìm tòi thực hư.
Mộc Thủy Vân hít sâu một hơi, thân thể nhanh chóng vọt đi, nàng ôm quần áo kinh ngạc nhìn Chu Vũ Nhi: "Vì sao ngươi cũng muốn cởi quần của ta?"
"Cũng muốn?" Chu Vũ Nhi sững sờ, chẳng lẽ trước đây cũng có người muốn cởi quần của nàng? Cho nên, nàng mới mở miệng nói như vậy.
Mộc Thủy Vân lắc đầu nói: "Không có gì. Trên lưng ta rốt cuộc có cái gì?"
Chu Vũ Nhi trầm mặt, thấy Mộc Thủy Vân hiếu kỳ, chỉ nói: "Chỉ là một đóa hoa mà thôi, một đóa hoa sen còn chưa hé nụ."
"Cái gì? Trên lưng ta sao có thể có hoa sen?" Mộc Thủy Vân không dám tin tưởng, nàng chưa bao giờ xăm trổ, da thịt nàng so với tuyết còn trắng hơn, sao có thể có hoa sen chứ, đột nhiên hỏi: "Hoa sen kia có chỗ đặc biệt gì?"
"Là một đoá hoa sen đỏ sẫm, nhìn rất yêu dị. Nhưng ta nghĩ, sau khi nở ra, càng yêu mỹ hơn." Chu Vũ Nhi chẳng biết vì sao, chính là nghĩ đến hai chữ "yêu mỹ", bởi vì hoa sen vẫn luôn tượng trưng cho sự thuần khiết, nhưng đóa hoa sen to lớn đỏ sẫm này lại không có cho nàng nửa điểm cảm giác thuần khiết, trái lại tràn ngập xinh đẹp.
Mộc Thủy Vân cong tay xoa lưng, chỉ tìm thấy một mảnh bóng loáng, đó là xúc giác da thịt, hoàn toàn không có chỗ đặc biệt gì, sao có thể có hoa sen? Vẫn có chút không tin tưởng: "Chu cô nương, có phải ngươi bị hoa mắt?"
Chu Vũ Nhi thở nhẹ một hơi, đi tới: "Để ta nhìn lại."
Mộc Thủy Vân quay người sang, eo lưng như tuyết khiết bạch vô hà*, nơi nào còn có đóa hoa sen yêu dị lúc nãy nữa!
*trắng không tì vết
Chu Vũ Nhi không thể tin tưởng hô một tiếng: "Sao lại như vậy? Ta rõ ràng nhìn thấy có hoa sen!"
Mộc Thủy Vân bị tiếng kêu sợ hãi của nàng doạ hết hồn, liền nghiêng đầu nói: "Từ phản ứng của ngươi, ta có thể cho rằng, lúc nãy ngươi đúng là bị hoa mắt?"
Chu Vũ Nhi khiếp sợ, trong khiếp sợ lại mang theo một chút sợ hãi, run rẩy nói: "Ta thật sự nhìn thấy đoá hoa sen kia, nó rất lớn, nó bao trùm toàn bộ lưng ngươi, còn kéo dài tới dưới eo, cho nên ta mới muốn cởi quần của ngươi xem rõ ngọn ngành. Thế nhưng hiện tại, nó biến mất rồi."
Mộc Thủy Vân than thở: "Quên đi, đau đớn đã biến mất, không có thì không có đi, ngược lại cũng không có gì. Lưng đang khỏe mạnh, làm sao sẽ mọc ra hoa sen, ta lại không phải bùn đất."
"Thủy Vân, ngươi không tin ta." Tâm tình Chu Vũ Nhi có chút trầm xuống, chẳng lẽ lúc nãy nàng bị hoa mắt thật?
Mộc Thủy Vân thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Được rồi, nếu không ngươi nhìn một chút, xác định lại xem."
Chu Vũ Nhi lại nhìn lưng Mộc Thủy Vân, y như lúc nãy, trắng như tuyết lại bóng loáng, không có thứ gì, không khỏi lắc đầu cười: "Xem ra ta thật sự là hoa mắt."
"Đây là ta thỉnh cầu ngươi hỗ trợ, ngươi đừng nóng giận nha. Đến đây, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, chúng ta liền có thể đi trở về." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, một lần nữa mặc quần áo vào, lôi kéo Chu Vũ Nhi ngồi dưới đất.
Ngước nhìn bầu trời, Chu Vũ Nhi than thở: "Đã tới nơi này ba ngày, Thủy Vân, chúng ta sắp sửa phải chia lìa rồi."
Mộc Thủy Vân tự nhiên biết nàng chỉ chính là sự tình đến Vân Nhai Cốc, suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Vân Nhai Cốc quá xa, không bằng ta đưa ngươi đi."
Chu Vũ Nhi run run, vui vẻ nói: "Ý tứ của phương trượng là, để Nguyên Hải đại sư và ngươi cùng ta đi một chuyến? Nếu ngươi đi với ta, thì không thể tốt hơn được nữa, trên đường cũng có tỷ muội trò chuyện, không hề cô đơn."
"Thật không dám giấu giếm, ta cũng muốn đến phía Đông, có thể nói tiện đường." Mộc Thủy Vân mím môi nở nụ cười, Ẩn Tinh Vực ở phía Đông, dựa theo Nguyên Hải từng nói, chỗ đó gần Đông Hải, cho nên bọn họ tiện đường.
"Bất kể như thế nào, một đường này, ta không tẻ nhạt rồi." Chu Vũ Nhi mừng rỡ vô cùng, không cần biết Mộc Thủy Vân là nguyên nhân gì, chỉ cần các nàng có thể kết bạn trên đường đi, nàng đã thấy đủ.
Mộc Thủy Vân không biết vì sao nàng vui vẻ như vậy, bất đắc dĩ nhếch lên khóe môi, nhìn về phía cánh tay, Huyết Phật châu che lấp ánh sáng lộng lẫy nguyên bản của nó, liền biến thành Phật châu Hồng Ngọc bình thường, nhưng ngoại hình tinh mỹ lại hấp dẫn tầm mắt Chu Vũ Nhi.
"Chuỗi Phật châu này đúng là một bảo bối, lúc nãy ta thấy nó toả hào quang, còn tưởng rằng ngươi gặp nguy hiểm, lúc đó hù chết ta. Có điều cũng còn tốt, nó hẳn là cảm ứng được chân khí trong cơ thể ngươi ba động, mới trợ ngươi thuận lợi đột phá." Thích chưng diện là thiên tính của nữ nhân, Chu Vũ Nhi nhìn thấy Phật châu mỹ lệ như thế tự nhiên cũng không ngừng được ý nghĩ muốn xoa xoa, nhưng là nàng không dám, lúc nãy Phật châu này phóng thích cường quang đã khiến nàng sợ chết khiếp, hiện tại chính là mượn nàng mười cái đảm, cũng không dám đưa tay đụng vào.
Mộc Thủy Vân nhìn ra ý nghĩ của nàng, hái Phật châu xuống, đưa cho nàng, cười nhạt nói: "Hiếu kỳ như vậy, ngươi có thể cầm xem."
"Thật sự có thể à?" Chu Vũ Nhi không xác định hỏi, thấy Mộc Thủy Vân cười nhạt, liền mừng rỡ tiếp nhận Phật Châu.
Sau khi tiếp xúc mới cảm thấy chuỗi Phật châu này thật sự rất tinh xảo, Chu Vũ Nhi kinh ngạc xoa xoa, trong mỗi hạt châu, màu đỏ mơ hồ chảy xuôi, giống như máu người, quỷ dị lại xinh đẹp.
Mộc Thủy Vân nhìn dáng vẻ coi như trân bảo của nàng, lòng không khỏi động: "Ngươi yêu thích chuỗi Phật châu này?"
"Ta cảm thấy nó rất đẹp, hơn nữa hàm nghĩa phía sau chuỗi Phật châu này càng làm người ta sùng kính." Chu Vũ Nhi ánh mắt ôn hòa, đột nhiên kéo tay nàng, dưới sự kinh ngạc của Mộc Thủy Vân, tự mình đeo lại Phật Châu cho nàng.
Tay mềm mại, mắt ôn hòa, không che giấu được một trái tim nhu tình.
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, vội vã rút tay về, bình thản nói: "Mau về nghỉ đi, ngày mai tìm phương trượng thương lượng chút sự tình."
Đáy mắt Chu Vũ Nhi xẹt qua một tia thất lạc, thấy Mộc Thủy Vân đứng dậy liền nóng ruột đi theo.
Đỉnh núi cực cao, gió lạnh hiu quạnh.
Nhìn phía Đông giăng kín mây đen, nữ tử tóc đen phấp phới, cơn gió thổi loạn áo của nàng, dáng người yểu điệu gầy gò chỉ cần liếc mắt một cái là hiện ra mồn một.
Hương Cầm và Phương Họa đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, giờ khắc này có chút lo lắng, các nàng bẩm báo tất cả mọi chuyện, Các chủ lại không hề lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm phía Đông bên kia, rốt cuộc là ý gì đây?
"Ẩn Tinh dị biến vương giả thức tỉnh." Hoa Như Thương than nhẹ một tiếng, đột nhiên xoay người nhìn các nàng.
Vẻ mặt hai người lập tức cung kính lên, chờ đợi dặn dò.
Bớ Phong nhi, Vân nhi lại bị người ta cởi quần =))

Bình Luận (0)
Comment