Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 53

Thoth là một con người lớn lên trên vùng biển đánh cá. Thiếu niên với làn da ngăm rám nắng với mái tóc đỏ như lửa. Đôi mắt sáng ngời đầy khát vọng và hoài bão lớn lao. Ước mơ của cậu là có thể giương buồm ra khơi đi phiêu lưu khắp nơi, tự do ngắm nhìn thế giới.

Thế nhưng năm mười tám tuổi, trong người cậu lại ẩn hiện bộc lộ sức mạnh ma pháp. Lập tức bị người của Thánh điện cưỡng chế bắt đi, rời xa quê hương.

Ở Thánh điện, người có sức mạnh ma pháp đa phần đều mang dòng dõi quý phái hoặc hoàng tộc. Loại người như Thoth cực kỳ hiếm hoi, cũng chẳng tránh được bị khinh thường. Chưa kể bản tính cậu ưa thích tự do, Thánh điện lại có quá nhiều quy tắc kiềm hãm cực kỳ bí bách.

Một năm sau, rốt cuộc Thoth tìm được cơ hội đào tẩu khỏi Thánh điện. Vất vả bôn ba khắp nơi mới trở về được quê hương ven biển của mình. Lại chứng kiến nơi ấy đã bị huỷ diệt toàn bộ bởi người của hoàng tộc, những người còn sống đều bị bán cho chợ nô ɭệ. Biển lửa nhấn chìm hy vọng trong đôi mắt thiếu niên.


Thoth đến một tổ chức lính đánh thuê gần rừng U Ám đề tên cho các đoàn thám hiểm thuê. Giả trang thành một thợ săn kiêm ma pháp sư sơ cấp. Cứ thế, ngày qua ngày nỗ lực nuôi sống chính mình.

Trôi qua nửa năm, cậu được một đoàn thám hiểm của công tử độc nhất nhà Bá tước Alexande thuê đi thám hiểm rừng U Ám.

Vị thiếu gia Alexande này là một con người nhát gan cực độ, lại ưa thích mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ thám hiểm. Đoàn bọn họ ngoại trừ hắn và Thoth ra cũng chỉ có hơn mười người hầu cùng kỵ sĩ đi theo bảo vệ.

Rất rõ ràng, rừng sâu U Ám không phải nơi họ có thể đem một đoàn thám hiểm sơ sài như vậy ra đùa được.

Đoàn thám hiểm gặp phải một đoàn ma thú hình ưng khổng lồ đuổi theo tấn công. Sức mạnh kinh người tàn sát tứ phía. Kỵ sĩ và người hầu đều bị diệt sạch.


Chỉ có thiếu gia Alexande được Thoth dùng ma pháp bảo vệ miễn cưỡng chống đỡ chạy trốn được. Nhưng đám ưng kia vẫn bám riết không tha, nhất định phải ăn thịt cả hai người họ.

Hai người đã chạy trốn liên tục ba ngày. Thiếu gia Alexande thể lực yếu liên tục ôm đầu khóc rống, một bộ dáng muốn từ bỏ chờ chết.

Thoth cũng đã hoàn toàn kiệt sức, nhìn lên đám ưng bay rợp trời kia. Cậu cắn răng thật chặt, tâm trạng bực bội vô cùng. Trong ánh mắt thiếu niên tràn ngập sự không cam lòng.

Ngay lúc ấy, tiếng hú cùng tiếng bước chân rầm rộ vang lên bên tai.

Ở nơi tận cùng của tuyệt vọng đó. Họ đã gặp được...

Một thằng chả còn kinh dị và đáng sợ hơn cả ma thú!

Nam nhân tóc đen đứng trên lưng một ma thú khổng lồ bộ dáng dữ tợn, liên tục bắt rắn từ hư vô ra ném loạn về phía trước. Cả người tồng ngồng ngoại trừ cái khăn trắng rách nát khoác bên ngoài miễn cưỡng che đi hai tay thì hoàn toàn khỏa thân.


Thoth, Alexande: "..." Biếи ŧɦái!

Tạ Tinh hai mắt mù loà. Vừa ném rắn cứu người vừa tự tưởng tượng trong đầu hình ảnh tuấn mỹ vô song thâm trầm khốc huyễn cuồng bá của mình. Vui vẻ hướng về phía đám người nguy hiểm tính toán nói câu gì đó thật ngầu.

Thế là Thoth cùng Alexande liền nhìn thấy cái con người biếи ŧɦái kia xoay về phía con nai chở hoa quả ở hướng ngược lại với họ mà mỉm cười tà mị

: "Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người." 

Nai: "..."

Thoth và Alexande ôm nhau đầy sợ hãi.

Lúc bị bọn ưng kia đuổi gϊếŧ cũng không kinh hoảng như lúc này.

_

Đám ưng kia thành công bị đuổi đi. Có vài con bại trận rơi xuống bị Tạ Tinh thu làm thủ hạ.

Y nhảy từ trên lưng ma thú xuống. Loạng choạng vài cái mới đứng vững. Đưa tay ra đầy thiện ý

: "Xin chào, rất vui được gặp mặt. Tôi là Tạ Tinh."
Thoth nhìn y đưa tay ra với cái cây ven đường, rốt cuộc nhịn không được đi vòng lên bắt tay đem người quay về hướng đúng

: "Tôi là Thoth, hộ tống cho thiếu gia Alexande đây đi thám hiểm. Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp trong lúc nguy hiểm."

Vừa nói vừa cố gắng làm lơ cái thứ lồ lộ trong không khí của đối phương. Alexande ở bên cạnh đã sớm run rẩy ôm lấy chính mình: "Xin... xin chào..."

Tạ Tinh nhầm hướng cũng không chột dạ chút nào. Một bộ dáng vô cùng nhàn nhã 'nhìn' hai người kia

: "Trong hai người, có ai là ma pháp sư không?"

Hai người đối diện nhìn nhau. Vẫn là Thoth bước lên: "Tôi là ma pháp sư sơ cấp. Ơn cứu mạng không có gì báo đáp. Cậu muốn tìm ma pháp sư có việc gì sao?"

Tạ Tinh bấm ngón tay tính toán thời gian. Lúc này Lâm Khanh tám, chín phần mười đã bị đưa đến khu phố đồi truỵ kế bên chợ nô ɭệ trong kinh thành rồi. Bèn nhíu mày lộ ra biểu tình buồn bực
: "Cậu có ma pháp dịch chuyển không? Tôi muốn tới một nơi trong thời gian ngắn nhất vì có việc gấp. Nhưng đi bộ lại quá mất thời gian."

: "Ma pháp dịch chuyển đơn giản có thể làm được. Có điều vì chống lại bọn ưng kia liên tục ba ngày, hiện tại năng lực trong người tôi không đủ. Cần phải nghỉ ngơi ít nhất một đêm." Thoth rũ mi, ánh mắt hơi tan rã: "Chưa kể hiện tại thiếu gia Alexande đây đang là người thuê tôi, cần phải có sự cho phép của ngài ấy mới được."

Tạ Tinh nhíu mày quay sang.

: "Tôi ở bên này." Alexande ở hướng ngược lại buồn bã gọi.

Tạ Tinh lại bình thản quay đầu.

: "Cậu đã cứu mạng chúng tôi, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng là..." Alexande day day thái dương: "Cậu muốn đến nơi thấp kém như vậy làm gì?"

Tạ Tinh bình tĩnh bịa ra một câu chuyện lâm li bi đát về đôi tình nhân bị chia rẽ một cách độc ác bởi tư bản. Đối tượng của y bị người ta bắt được bán đi. Y bị đày vào trong rừng, ngày đêm chiến đấu với ma thú, tôi luyện sức mạnh cường đại chờ ngày quay về trả thù.
Alexande nghe xong liền che miệng khóc, xúc động cùng bất mãn mắng: "Tư bản tàn độc!"

Thoth: "..." Ngài còn nhớ ngài là công tử nhà Bá tước không thế?

Alexande nhìn về phía đám ma thú hung dữ thần phục đi sau Tạ Tinh với ánh mắt ngưỡng mộ. Trên mặt đầy vẻ mong chờ tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ

: "Nếu vậy... Có thể để chúng tôi đồng hành cùng cậu không? Tôi ghét nhất là những thế lực tàn bạo độc ác."

Đôi mắt Tạ Tinh hơi nheo lại, cong cong: "Đương nhiên là được. Nhân danh chính nghĩa!"

: "Vì chính nghĩa!" Alexande mãnh liệt biểu lộ quyết tâm, mang theo ý cười nồng đậm nhìn về phía Thoth

: "Chúng ta có việc để làm rồi."

Thoth: "..." Mẹ nó ông hết việc để làm rồi hả? 

Trong lòng Thoth yên lặng mắng một câu, trên mặt lại không dám lộ ra biểu tình gì.

_

Màn đêm hạ xuống, bốn phía đen như mực. Ba người hạ trại tại chỗ nghỉ ngơi. Xung quanh bốn phía có ma thú canh phòng bảo vệ.
Thoth dùng ma pháp thắp nên một đống lửa sưởi ấm. Alexande bị Tạ Tinh tẩy não đang ngồi nghe y ba hoa về những chiến tích huy hoàng đánh ma thú trong rừng U Ám. Thậm chí cũng không còn sợ hãi cái trang phục mang phong cách phóng khoáng của Tạ Tinh nữa.

Thoth tự hỏi một lúc, vẫn lựa chọn uyển chuyển nhắc nhở.

Tạ Tinh sau khi phát hiện bản thân tồng ngồng chạy trong rừng từ đầu tới cuối, liền cảm thấy thế giới nhân sinh của bị đả kích nghiêm trọng.

Bảo sao y luôn cảm thấy thời tiết trong rừng quá mức mát mẻ!

Hai người kia sau khi biết y không biết gì thì tỏ ra vô cùng thương cảm. 

Thấy y cả người lâm vào u ám, Alexande còn nhiệt tình an ủi

: "Yên tâm. Ngoại trừ bọn ta ra thì chưa ai thấy cả. Thế nên ổn mà nhỉ?"

Tạ Tinh: "..." Đ*o ổn tí nào. 

Không tính cả quân đoàn ma thú kia chắc.
Bảo Bảo trốn biệt tăm biệt tích. Tạ Tinh lựa chọn ghi sổ mối thù này, chờ khi nó trở về thì đòi cả gốc lẫn lãi.

Thoth dùng ma pháp thay đổi kết cấu lá cây, tạo cho y một bộ quần áo miễn cưỡng mặc được. Tạ Tinh cũng ném cái áo choàng rách mà y vẫn tưởng là trường bào đi.

Đêm khuya, Alexande và Thoth đã an giấc. Ma thú bên người phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ. Đêm tối hay ban ngày hiện tại với Tạ Tinh cũng đều như nhau, y cũng không có buồn ngủ. Yên lặng nằm một chỗ nghiên cứu về cốt truyện.

Tiếng côn trùng râm ran cũng làm rồi loạn dòng suy nghĩ.

_

Cùng lúc đó, tại khu phố đèn đỏ của kinh thành.

Tiếng ồn ào huyên náo vang lên khắp nơi. Hoà cùng hỗn loạn là mùi rượu nồng nặc và hương thịt khét, thanh âm quần áo va chạm sột soạt vào với nhau.

Phía sau một ngôi nhà đá sơ sài bẩn thỉu, một thiếu niên khoác tấm vải thô thủng lỗ chỗ che miệng nôn khan.
Mái tóc dài mang sắc tím nhạt kết hợp với đôi tai nhọn dựng thẳng không rõ giống loài. Cái đuôi bông xù phía sau lúc ẩn lúc hiện, chập chờn như bị hỏng.

Lâm Khanh cau mày nhìn xuống cái bụng đã nhô rõ ra của mình, cảm giác đầu óc quay cuồng như sắp ngã.

Sự bất lực yếu ớt bủa vây lấy như muốn đày cậu xuống nơi tăm tối tuyệt vọng nhất.

Phía sau lưng vang lên tiếng gào thét bất mãn, dường như đang gọi tên cậu.

Lâm Khanh xoa bụng, chống đỡ thân thể tàn tạ của mình đứng dậy. Lê từng bước nặng nề đi về hướng tiếng gọi.

Dù sao đi nữa, cậu vẫn đang mang trong mình một sinh linh. Cậu phải sống.

Hiện tại...

Không thể chết được.

_

Bình Luận (0)
Comment