Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 20

Trong phòng liên túc truyền ra tiếng la hung tợn của bạn nhỏ Lâm Lâm.

: "Cục cưng! Cậu đùa tớ à? Phép tính hai chữ số cũng xài máy tính hả trời!"

Tạ Tinh ngây ngốc nhìn đối phương, thành thật giấu máy tính ra sau lưng. Thiếu niên nhe răng vò đầu y hai cái rồi lại quắc mắt sang người còn lại đang thờ ơ nghịch bút: "Còn ca ca nữa, có hiểu công thức vừa rồi không?"

Lâm Khanh lười chẳng muốn nghe, thuận miệng đáp qua loa: "Hiểu rồi."

Lâm Lâm ánh mắt sắc bén: "Hiểu như thế nào?"

Lâm Khanh: "..." Hỏi khó thế.

Biết vậy lúc sinh nó ra mình rán trứng ăn cho rồi.

Thiếu niên Lâm Lâm thấy biểu tình kia thì lựa chọn buông xuôi tất cả, bất lực nằm vật ra đất khóc lóc: "Gọi xe cứu thương đi, tôi không trụ nổi nữa mất"

Tạ Tinh ngoan ngoãn lên tiếng: "Xe cứu thương ơi."

Lâm Lâm: "..."

Lâm Khanh rất tri kỉ phụ họa: "Xe cứu thương đây."


Lâm Lâm: "..." Tôi là trò đùa của hai người à?

Bạn nhỏ Lâm Lâm tức muốn bốc khói. Con ngươi xoay chuyển, giận dỗi đứng dậy trốn vào nhà bếp nấu bữa trưa.

Thấy Lâm Khanh dọn dẹp bàn học. Tạ Tinh cũng ôm sách vở muốn đi về, lại bị người kéo kéo vạt áo.

Thiếu niên ngập ngừng vân vê tóc mai: "Đằng nào về nhà cậu cũng chỉ có một mình. Không bằng... ở lại ăn cơm chung đi."

Tạ Tinh ngồi về chỗ cũ, ôn hòa nhẹ nhàng đáp: "Được thôi."

Lâm Khanh: "..." Sao chẳng rụt rè tí nào cả.

Hai người cách nhau rất gần, dáng vẻ của Tạ Tinh phóng to rất nhiều lần phản chiếu trong mắt Lâm Khanh. Thiếu niên nhìn cần cổ trắng nõn của người đối diện lướt qua tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy trong phòng hơi nóng. 

Lâm Khanh kéo kéo cổ áo rộng ra một chút cho thoải mái. Nào ngờ lúc này lại xuất hiện một mùi hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Ngọt ngào mà không quá nồng, cực kỳ dễ chịu, cũng cực kỳ câu dẫn. Là vị sữa dễ ngửi.


Lâm Khanh trong lòng lộp bộp một cái.

Tin tức tố của hắn sao lại xao động rồi?

Tạ Tinh: "..." Tin tức tố của Lâm Khanh mùi ngon ghê.

Phiền phức là Tạ Tinh lại thích sữa. Ngửi thấy mà không được thử liền lập tức có hơi không thích ứng được. Hiện tại cực kỳ muốn đè người ta ra cắn một cái cho đã miệng. Nhưng lại nhớ người nọ là nguyên soái sáu sao hùng mạnh, còn là alpha. Khả năng sẽ đánh chết mình mất. Nên chỉ có thể cười nhạo chính mình xúc động, lắc đầu đá văng ý nghĩ vớ vẩn này đi.

Lâm Khanh thì nhớ Tạ Tinh từng nói bản thân là alpha. Chưa kể tin tức tố của hắn sau khi nhiễm độc thực sự là chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí mạng khiến alpha mạnh nhất cũng không trụ nổi. Vậy mà Lâm Khanh còn chẳng cần chuẩn bị phòng thủ, người nọ đã bình tĩnh đứng dậy quay lưng đi thẳng tới phòng bếp giúp Lâm Lâm làm cơm, ngăn cách một khoảng lớn giữa hai người.


Nhìn theo thân ảnh kia khuất sau cánh cửa, Lâm Khanh thay vì thở phào nhẹ nhõm lại cực kỳ khó chịu. Đầu óc hắn một mảnh trống rỗng, kỳ quái mà xuất hiện một vài suy nghĩ không an phận.

Muốn ôm y, muốn chạm vào y, rất muốn...

Đầu mày thiếu niên lại nhíu chặt hơn, cảm thấy cảm xúc của chính mình không đúng. Nỗ lực thả chậm hô hấp, áp chế tin tức tố xuống. Càng nghĩ càng thấy thật sự quá hoang đường. Hắn đã bao nhiêu tuổi, còn nổi lên tâm tư với một thiếu niên.

Bữa trưa chẳng mấy chốc đã làm xong. Ba mặn một canh trông cực kỳ bắt mắt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Lâm Khanh bước vào phòng với hai người, bên tai với mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi đỏ lên. Làm Lâm Lâm cũng tò mò nhìn qua mấy lần.

Tạ Tinh lúc này đang buồn bực, nào có tâm tình để ý biểu hiện lạ lùng của hắn. Y mặt mày ủ rũ kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với Lâm Khanh. Dùng đũa chọc chọc bát cơm.
Ánh mắt lướt qua gò má tinh xảo của người đối diện. Trong người càng ngày càng nóng, Lâm Khanh thần sắc không kiên nhẫn tiện tay cầm cộc nước trên bàn uống một ngụm. Suy nghĩ không an phận giống như sóng ngầm mãnh liệt lần nữa tràn trở về.

Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn trước nay chưa từng có. Do dự một lát, Lâm Khanh vẫn cẩn thận duỗi chân ra dưới bàn ăn.

Tạ Tinh đang nhấm nháp thức ăn, đột ngột cảm thấy bàn chân bị thứ gì đó mềm mại lướt nhẹ qua, giật nảy mình. Run mạnh một chút, khó tin nhìn thẳng người trước mặt.

Đối phương trốn tránh nhìn sang nơi khác, vành tai đỏ ửng lên. Nhưng lòng bàn chân lại lần nữa chạm hờ lên đùi Tạ Tinh.

Tạ Tinh: "..." Con yêu nghiệt này nữa.

Lâm Lâm thấy lạ liền dừng động tác bới cơm, ngẩng đầu hỏi: "Cục cưng, sao vậy?"
Tạ Tinh thò một tay xuống dưới bàn, nhéo nhéo cái chân kia một cái. Mặt mày thản nhiên đáp: "Không sao, thức ăn cậu làm ngon lắm."

Lâm Lâm gật gật đầu, ừm một tiếng. Cúi mặt tiếp tục yên lặng bới cơm thật lực.

Ngược lại kẻ nào đó nhận được ý ngầm chấp thuận liền suиɠ sướиɠ. Bàn chân kia còn rất không an phận, bắt đầu đụng chạm nhiều hơn, còn trêu chọc dịch dần lên trên cao.

Tạ Tinh không lên tiếng. Đôi mắt cụp xuống dịu dàng mềm mại. Hai người đều đồng thời cảm thấy lén lút thế này cũng quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cảm giác phiền muộn trong lòng Tạ Tinh nãy giờ đúng thật là đã được Lâm Khanh vuốt ve cho tan biến đi. Thoải mái đến vui vẻ.

Thiếu niên nghiêng đầu cười đầy ý vị, gắp thức ăn vào bát Tạ Tinh. Dùng giọng nói trầm thấp lại có chút quyến luyến nói, âm thanh ngọt đến nghe như làm nũng: "Cục cưng, ăn nhiều một chút." 
Cái chân qua một lúc lại lặng lẽ dán sát vào y, càng vươn càng xa. Lâm Khanh còn chớp chớp mắt nhìn Tạ Tinh chằm chằm.

Quả thực là trắng trợn câu dẫn.

Tạ Tinh run lên. Hô hấp hơi dừng một lúc. Vừa định gõ đầu con yêu nghiệt này một cái, bên kia Lâm Lâm đột ngột đặt bát cơm xuống, ngẩng phắt đầu lên: "Ca ca, người cũng gọi cậu ấy là cục cưng kìa?" Dừng một hồi lại nghi hoặc hỏi: "Ca ca, cục cưng, hai người sao vậy?"

Hai kẻ nào đó lén lút làm chuyện xấu dưới gầm bàn vì giật mình mà một tên thì đập ngón chân vào cạnh bàn, một kẻ lại va phải tay.

Tạ Tinh có hơi chột dạ xoa xoa mu bàn tay. Vành mắt y đỏ bừng, miễn cưỡng cười cười nói không sao.

Lâm Lâm lại quay sang nhìn ba ba nhà mình. Thấy người nọ đang nghiến răng nghiến lới trừng hắn thì ngơ ngác luôn.

Ý tứ oán hận kia quá rõ ràng.
Lâm Lâm: "..." Mình làm gì sai à?

_

Bình Luận (0)
Comment