Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 60

Editor: Minh An

Beta: Cún

Trời mưa rất to. Xe về tới nhà, còn chưa đỗ xong, An Tưởng đã sốt ruột chạy ra khỏi xe, vọt thẳng vào trong mưa chạy vào trong khu chung cư.

Cửa thang máy mở ra, ánh mắt cô đập vào hình ảnh An Tử Mặc đang cuộn tròn người ngồi trong một góc.

Cậu nhóc vô cùng chật vật. Trên người cậu nhóc lấm lem vài vết bẩn, quần áo thì nhăn nheo. Chỗ cổ tay có vướng mấy cây cỏ dại còn chưa kịp lấy ra. An Tử Mặc ngồi vô cùng ngoan, dựa vào cánh tay để ngủ như một chú sói con nhỏ cô đơn vô cùng đáng thương.

An Tưởng hít thở thật sâu sau đó rón ra rón rén tới bên cậu. Tuy rằng cô đã cố ý làm rất nhẹ nhàng rồi nhưng An Tử Mặc vẫn tỉnh.

An Tử Mặc dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn vào An Tưởng. Sau đó cậu đứng dậy, ngoan ngoãn nói: “Lần này con không tự ý bỏ nhà ra đi, là có người bắt cóc con.”

Cậu nhóc nói vô cùng nghiêm túc, không có chút dao động cảm xúc nào.

An Tưởng nhìn thấy những vết thương nhỏ do cành cây, gai quẹt vào người An Tử Mặc còn đang rớm máu. Cũng không biết thằng nhóc có đau hay không.

Nhưng cô thì vô cùng đau lòng. Bàn tay lạnh lẽo của cô dịu dàng xoa lên những vết thương trên khuôn mặt cậu. Lông mi cô run run, sau đó những giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rơi xuống. Ban đầu cô chỉ khóc nức nở, nhưng về sau cô lại khóc lớn.

An Tử Mặc nhìn An Tưởng khóc mà ngơ ngác không hiểu gì. Cậu nhíu mày nói: “Mẹ khóc cũng chẳng có ích gì. Mà con cũng không dỗ mẹ.”

An Tưởng ngồi xổm xuống, không quan tâm tới lời An Tử Mặc nói mà ôm chặt cậu vào trong ngực. Nước mắt nước mưa của cô dính hết lên người An Tử Mặc. An Tử Mặc có thói ở sạch thấy vậy thì cảm thấy hơi khó chịu nên dùng mắt ra hiệu cho Bùi Dĩ Chu kéo An Tưởng ra.

Nhưng Bùi Dĩ Chu chỉ đứng nhìn mà không định qua giúp cậu.

An Tử Mặc méo miệng, đành đứng im mặc kệ cho mẹ ôm mình khóc.

Một lúc lâu sau An Tưởng mới nín. Mắt cô đỏ đỏ, cô hít hít mũi hỏi: “Thế người tốt đưa con về đâu rồi?”

“Họ về rồi.”

“Về rồi?”

“Vâng. Bọn họ đưa con về xong thì quay về luôn. Họ cũng bảo là không quen nhận sự báo đáp từ người khác, bảo mẹ không cần để chuyện này trong lòng, cố gắng đi tìm họ.” An Tử Mặc máy móc truyền đạt y nguyên lời đối phương nói. Vẻ mặt nghiêm túc của cậu làm An Tưởng bớt buồn phần nào.

Cô cũng có thể hiểu được cảm xúc của người tốt kia. Trên đời này, những người làm việc tốt phần lớn đều là thuận tay làm việc tốt, cũng không phải vì cần được người khác biết ơn, báo đáp. Có lẽ đây chính là sự tốt bụng ấm áp đáng quý giữa cuộc đời này.

An Tưởng xoa xoa đầu An Tử Mặc, quyết định không gọi tới hỏi thăm người tốt kia nữa để tránh làm phiền tới cuộc sống của họ.

Cô cầm điện thoại ra, mở phần tin nhắn của mình và người tốt kia ra, đưa cho An Tử Mặc: “Con tới đây nói cảm ơn chị ấy đi nào.”

An Tử Mặc nhăn mũi lại, khuôn mặt nhỏ của cậu nhíu mặt, vô cùng không tình nguyện đi qua.

“Nếu không có họ có khi con đã bị bắt cóc rồi bán đi thật rồi đó. Hoặc có thể ngã xuống núi xong bị sói ăn luôn rồi cơ!”

“…… Không đến mức như vậy đâu.”

“Thật sự đến mức đó đấy.” An Tưởng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cậu, “Mặc Mặc, hôm nay con gặp được người tốt, người ta giúp con đó là con may mắn. Nhưng lỡ đâu con không gặp được may mắn như vậy thì sao? Nhỡ mà người mang con đi là người xấu thì đến cả cơ hội được kêu cứu con cũng không có. Vì thế con mới cần phải cảm ơn người ta, có hiểu không?”

An Tử Mặc liếc nhìn An Tưởng một cái. Cậu rất muốn nói cho cô biết rằng cậu gặp được người tốt chính là do cậu có siêu năng lực đọc tâm, có thể biết được ai là người tốt, ai là người xấu. Chứ cậu cũng không tùy tiện lên xe người lạ đâu.

Tuy rằng không muốn nhưng An Tử Mặc vẫn cầm lấy điện thoại, gửi voice hai chữ ngắn gọn: Cảm ơn.

[Không giảm được mười cân thì không đổi tên: Ui bạn nhỏ đã gặp được mẹ rồi à? Về sau cháu nhớ không được đi linh tinh rồi lạc đường đó!]

Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh cứ như đang chờ hồi âm của An Tưởng và An Tử Mặc.

An Tưởng gõ chữ gửi qua: [Hôm nay thật sự rất cảm ơn bạn, nhờ bạn mà Mặc Mặc mới về được nhà.]

[Không giảm được mười cân thì không đổi tên: Không có việc gì, không có việc gì. Hôm nay chúng tôi vừa từ cao tốc đi xuống, thấy một bạn nhỏ đáng yêu như vậy mới để ý. Bạn nhỏ không có việc gì là tốt rồi! Vừa rồi tôi mới để ý, thấy bạn cũng vẽ truyện tranh. Chúc tác phẩm của bạn thành công rực rỡ nhé!]

An Tưởng nhìn màn hình, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.

Cô thừa dịp An Tử Mặc không chú ý, thò đầu lại gần, hôn chụt lên má cậu một cái.

Vẻ mặt An Tử Mặc thay đổi, cậu nhóc lùi ngay lại phía sau. Cậu thẹn quá hóa giận nói An Tưởng: “Mẹ đừng hôn loạn con! Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể vì con còn nhỏ mà lại tự tiện hôn con như thế. Môi của người lớn có rất nhiều vi khuẩn, hệ miễn dịch của con còn yếu, nhỡ đâu bị bệnh thì làm sao bây giờ? Mẹ không biết mấy cái này à? Lại còn muốn con phải dạy lại mẹ sao?”

Cậu nhóc càng luống cuống thì nụ cười của An Tưởng càng sâu hơn.

An Tử Mặc thấy cô cười càng tươi thì càng khó chịu hơn, cho đến khi cậu nghe được tiếng lòng truyền tới từ đằng sau ——

[Hâm mộ thật.]

[Mình cũng muốn được hôn.]

An Tử Mặc trừng mắt nhìn Bùi Dĩ Chu một cái.

——  Đồ há.o sắc.

—— Có cứt nhé! Đừng mơ tưởng linh tinh!

“Con đói rồi.”

Nghe con mình nói vậy, An Tưởng vội vàng tìm chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa. Trải qua việc lớn như vậy, cô vẫn cảm thấy hơi sợ nên tay cô run rẩy không ngừng, qua cả nửa ngày vẫn chưa thấy chìa khóa đâu.

An Tử Mặc nhìn mà mất kiên nhẫn. Cậu đi qua cầm cái túi, nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Mặc Mặc, con có bị thương chỗ nào hay không?”

Sau khi vào trong nhà, An Tưởng vẫn không yên tâm hỏi cậu.

Nhìn qua thì cậu cũng chỉ bị xước nhẹ vài cái thôi. Ngoài quần áo cùng mặt hơi bẩn thì cô cũng không thấy cậu bị thương chỗ nào.

An Tưởng vội vàng đi lấy quần áo cho An Tử Mặc tắm rửa, sau đó cô vào trong bếp nấu cơm.

“Để tôi nấu đi.”

Đang lúc An Tưởng bận chuẩn bị đồ ăn thì có một bàn tay chìa ra nhận lấy dao trong tay cô.

An Tưởng bình tĩnh nhìn góc nghiêng của người đàn ông. Cô hơi ngẩn ra một xíu sau đó ngăn cảnh động tác của anh, “Anh không có vị giác, làm sao có thể nấu cơm được?”

“Không sao, tôi nhìn hướng dẫn là có thể nấu được.”

“Vẫn nên để tôi nấu đi.” An Tưởng hít hít cái mũi. Có lẽ do dính một chút nước mưa nên cô bị lạnh, cổ họng cô hơi ngưa ngứa. Cô ho khan hai tiếng, “Anh, anh cũng đi tắm một chút đi. Cứ lấy phòng tắm của tôi mà dùng.”

“Không cần đâu.” Bùi Dĩ Chu cứng rắn nói, “Cô mau đi tắm rửa thay quần áo, đừng để bị cảm. Cho tôi biết vị trí và các loại gia vị là được rồi.”

Vẻ mặt của anh rất cố chấp, cứ như không nấu bữa cơm này không được.

An Tưởng vô cùng khó xử. Bùi Dĩ Chu không có khứu giác cũng chẳng có vị giác, bình thường các món ăn anh ăn đều là được người khác nấu cho, nên đương nhiên là anh không biết nấu ăn. Nhưng không khuyên được Bùi Dĩ Chu nên cô đành phải đồng ý, “Thế anh cứ xào đồ ăn trước đi, sau đó chờ tôi cho thêm gia vị vào.”

“Được, tôi biết rồi.”

Bùi Dĩ Chu mở một cái app tên là 《 Người lười nấu ăn 》, sau đó mở hướng dẫn ra bắt đầu học nấu ăn.

“Để tôi đeo tạp dề giúp anh.” An Tưởng bỏ tạp dề của mình ra, sau đó mặc cho Bùi Dĩ Chu. Cánh tay cô vòng ra sau lưng anh, chậm rãi buộc dây tạp dề lại. Vòng eo của người đàn ông đối diện cô tuy gầy nhưng rắn chắc, hơi thở của anh thở ra trên đầu cô làm cô hơi choáng váng.

Động tác bất ngờ này của cô làm Bùi Dĩ Chu rũ mi xuống, đáy lòng anh nhộn nhạo.

“Tôi xin lỗi.”

“Sao?”

“Việc của ba mẹ tôi đã làm cô khó xử rồi.”

An Tưởng không ngờ Bùi Dĩ Chu sẽ xin lỗi mình. Cô hơi sửng sốt sau đó đồng ý lời xin lỗi này của anh.

“Tôi xin hứa, về sau tuyệt đối sẽ không tái diễn những chuyện như hôm nay nữa.”

“Được rồi.” An Tưởng đi ra khỏi phòng bếp. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi lại xoay người, “Bùi Dĩ Chu, cảm ơn anh hôm nay đã trở về giúp tôi tìm Mặc Mặc.” Sau đó cô lại quay đi, vào trong phòng ngủ của mình tắm rửa qua. Đến lúc cô tắm rửa, thay đồ xong thì An Tử Mặc cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Cậu mặc áo ngủ nhỏ của mình, mái tóc ướt xõa lung tung làm khuôn mặt trắng hồng của cậu càng đáng yêu hơn.

An Tưởng biết con mình thoát khỏi chỗ mà Bùi Cảnh Lâm bắt cóc cũng tốn không ít công sức, đương nhiên là cậu nhóc cũng phải rất dũng cảm thực hiện nhiều động tác nguy hiểm như nhảy cửa sổ. Cô cũng không định mắng cậu vì việc đó. Dù sao thì cậu mạo hiểm như vậy cũng chỉ để về nhà, để về với cô.

Nhìn thái độ này của cậu, An Tưởng rất vui. Điều đó cũng đã chứng minh rằng cậu không phải là người vô cảm như bác sĩ nói.

“Cái lão già đàn bà kia bảo là mẹ bán con cho ông ta, ông ta còn bảo mẹ không cần con nữa.”

An Tưởng cùng Bùi Dĩ Chu đang đứng trong phòng bếp nghe vậy thì sửng sốt. Đặc biệt là Bùi Dĩ Chu, lửa giận vừa nguôi nguôi của anh nghe vậy lại bùng lên.

“Nhưng mà con không tin.” Nói đến đây, An Tử Mặc hơi kiêu ngạo, cậu lại càng cười nhạo chỉ số thông minh của Bùi Cảnh Lâm hơn, “Mấy lời đó còn chưa đủ trình để lừa một đứa nhóc ba tuổi.”

An Tưởng nhịn cười: “Chả lẽ con không phải là trẻ con ba tuổi à?”

An Tử Mặc liếc mắt nhìn An Tưởng một cái, “Mong mẹ tính lại. Bây giờ con đã ba tuổi bảy tháng rồi.” Cộng thêm với số tuổi đời trước của cậu, chín bỏ làm mười thì cậu cũng đã là người trưởng thành rồi, sắp đủ tuổi uống rượu theo quy định của pháp luật rồi đấy!

“Sao nay con lại cố ý nói với mẹ cái này?” An Tưởng hơi bất ngờ. Theo tính cách của Mặc Mặc thì cậu sẽ không đặc biệt giải thích như thế này đâu!

“Con chỉ cảm thấy về sau lão già đàn bà kia sẽ còn trở lại, nên con không muốn mẹ cho rằng con là người bị loại lời nói thiếu não này lừa. Đó là sự vũ nhục đối với chỉ số thông minh của con, vì thế con muốn giải thích rõ ràng cho mẹ nghe.” An Tử Mặc xoa xoa cái bụng đang đói meo của mình, “Mẹ nấu cơm xong chưa? Con đói rồi.”

“Chú Bùi của con đang nấu cơm.” Nói rồi An Tưởng chỉ tay về phía sau.

An Tử Mặc nghe vậy thì quay ra nhìn Bùi Dĩ Chu đang mặc tạp dề, vẻ mặt cậu không nói nên lời, “Ai cho chú tự tin để đi vào trong bếp nấu cơm?”

Rốt cuộc thì người này có biết câu “tự biết mình biết ta” không vậy? Đã không biết nấu cơm thì còn tranh đua đòi vào bếp nấu làm gì?

Nhìn vẻ mặt không đồng ý của con mình, ánh mắt Bùi Dĩ Chu như vô ý dừng trên người An Tưởng.

An Tưởng biết trước phản ứng của An Tử Mặc sẽ như vậy, nên cô không chút do dự nói, “Mẹ bảo chú ý nấu.”

An Tử Mặc: “……”

“Không sao đâu, chúng ta cứ ăn thử đi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chú Bùi xuống bếp nấu ăn.” An Tưởng nắm tay con mình dắt đến trước bàn ăn. Nhìn kỹ thì trông đồ ăn cũng ăn được, chẳng qua là không biết hương vị như nào thôi.

Bùi Dĩ Chu xới ba bát cơm, anh đưa cho An Tưởng cùng An Tử Mặc, sau đó vô cùng tự tin nói: “Yên tâm, tôi vừa nhìn hướng dẫn vừa nấu.”

Anh nói vậy, nhưng mà……

An Tưởng cầm đũa lên, định gắp một miếng ớt xanh cho vào trong miệng nhai.

Thật, thật mặn!!

Cô nắm chặt lấy chiếc đũa, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Ớt xanh trong miệng nuốt cũng không được, mà nhổ ra cũng không xong.

“Thật khó……”

Không để An Tử Mặc nói hết câu, An Tưởng dùng cơm chặn miệng cậu lại.

Bùi Dĩ Chu có thân phận như thế nào cơ chứ? Có lẽ hôm nay chính là lần đầu tiên anh vào bếp. Hơn nữa anh cũng là một người rất đáng thương, từ khi sinh ra đã mất khứu giác và vị giác rồi. Như thế nào cũng không thể phụ ý tốt của anh được.

“Ăn có ngon không?” Bùi Dĩ Chu thong thả nhấm nháp tác phẩm của mình. Tuy rằng anh không cảm nhận được hương vị gì, nhưng vẫn vô cùng vừa lòng gật đầu, “Ừm, được, chín.”

An Tử Mặc: “……???”

Chả lẽ người này định nấu thức ăn sống cho người khác ăn à?

Vẻ mặt cậu buồn bực vùi đầu vào ăn hết bát cơm. Nhưng cậu chỉ dám ăn cơm trắng thôi, không dám gắp miếng thức ăn nào khác, sợ mình bị độc chết.

Kết quả tới rạng sáng, An Tử Mặc lại cảm thấy mình hơi ngộ độc thức ăn thật.

Không phải là Bùi Dĩ Chu nhìn cậu hôn An Tưởng sau đó ghen ăn tức ở, hạ độc cho cậu đấy chứ?
Bình Luận (0)
Comment